Nhạc Tri Thời còn chưa hiểu ý Tống Dục thì đã bị lật người, đôi chân trắng nõn lộ ra giữa trời lạnh.
Nhạc Tri Thời không chống cự. Từ khi trở về trường, ngoại trừ đêm nọ thân mật trong rừng cây thì hai người rất ít khi gần gũi dù chỉ là cái ôm. Trong suốt thời gian mệt mỏi áp lực vì thi đấu và thực hành phiên tòa giả định, mỗi ngày Nhạc Tri Thời chỉ ngủ bốn giờ, trong cơn mơ chập chờn lộn xộn đều là hình bóng Tống Dục.
Đôi khi cậu sẽ mơ về khoảng thời gian Tống Dục trốn tránh mình, tưởng rằng cậu không biết gì cả. Nhưng Tống Dục trong mơ nhận ra tình cảm của cậu sớm hơn, ôm lấy Nhạc Tri Thời trước khi cậu khóc, mặc cậu nhón chân hôn trọn cả giấc mơ, tựa như kết thúc có hậu mà một chuyện tình tuyệt đẹp nên có.
Nhạc Tri Thời thực sự khao khát được thân mật với Tống Dục, hơn nữa còn tin chắc rằng khát vọng ấy cả hai đều có, thế nên cậu chưa bao giờ từ chối cả. Nhưng cảm giác xấu hổ vẫn khiến cậu giãy giụa, kết quả nhận được là anh càng quá đáng hơn.
Tống Dục lấy miếng bịt mắt mà cậu thường mang khi ngủ một mình ra, đeo lên mắt Nhạc Tri Thời.
“Không được tháo xuống, nếu không anh sẽ không ôm, cũng không hôn em đâu.”
Hai thứ đó rất có sức uy hiếp đối với Nhạc Tri Thời. Cậu vô cùng khát khao những cái ôm và những nụ hôn của Tống Dục, tựa như chúng là nhu cầu cần thiết để cậu sinh tồn vậy, Nhạc Tri Thời không dám làm gì cả, gọi anh một cách đáng thương. Cậu nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn đánh em thật sao? Anh muốn đánh chỗ nào ạ?”
Trong bóng tối, chưa chờ được câu trả lời của Tống Dục thì cậu đã bị kéo vào lòng anh, cảm thấy vui mừng và yên tâm đến lạ.
Trong đầu Nhạc Tri Thời hiện lên một hình ảnh. Lúc này Tống Dục hẳn là đang ngồi ở mép giường, còn mình thì hệt như một chú cún khôn ngoan nằm trên đùi chủ nhân, tựa vào ngực anh, đợi chủ nhân vuốt ve phần lông mềm mại trên lưng.
Chẳng qua sự thật đâu đơn giản như vậy.
Thứ cậu chờ được là một cái tát không nhẹ cũng không nặng của Tống Dục, lên mông mình.
Nhạc Tri Thời gần như hét to, bị đánh đến ngơ ngác. Lúc cái đánh thứ hai rơi xuống mông, cậu vừa thẹn vừa hoảng gọi tên Tống Dục, xin anh đừng đánh mông nữa.
“Em bảo cho anh đánh trả, chỗ nào cũng được mà?”
Giọng Tống Dục luôn mang vẻ lạnh lùng, lúc nói chuyện có cảm giác không thể cãi lại.
“Anh ơi…” Nhạc Tri Thời vùi đầu vào chăn mềm, nghe tiếng bàn tay vỗ lên da thịt vang dội, cậu chưa bao giờ bị đối xử như vậy kể cả hồi còn nhỏ. Nhạc Tri Thời xưa nay luôn ngoan ngoãn, lần đầu tiên trong đời bị người ta “dạy dỗ” bằng cách này.
Nửa người trên của cậu còn chỉnh tề, áo len kín mít làm thân nhiệt càng tăng lên, Nhạc Tri Thời nóng vã mồ hôi. Nhưng nửa người dưới của cậu chỉ vỏn vẹn mỗi chiếc quần lót bằng bông, còn lại chẳng có gì. Cậu không quá tình nguyện nằm sấp xuống, nhăn nhó ngọ nguậy trên đùi Tống Dục, bóng tối mang đến cho cậu cảm giác không an toàn, khiến cậu sinh ra một loại trống rỗng và bất mãn trong dục vọng. Thực ra cường độ tét mông của Tống Dục không lớn, tần suất lại không ổn định, thậm chí cậu chẳng biết cái tát tiếp theo sẽ rơi xuống lúc nào.
Cho nên mỗi khi anh tát, Nhạc Tri Thời luôn lo sợ run chân, kêu rên trong tiếng vỗ mông giòn giã.
“Không được kêu.”
Cậu nghe Tống Dục nghiêm nghị ra lệnh, bàn tay xoa nắn thịt mềm của cậu, giọng nói càng lúc càng gần, cậu nghĩ có lẽ Tống Dục đang khom người xuống ghé vào tai cậu. Trong bóng tối mênh mang, hơi thở nóng ẩm phun bên mặt cậu.
“Bị anh nghe thấy sẽ đánh mạnh hơn.”
Nhạc Tri Thời khẽ rên rỉ, cảm giác Tống Dục ghé lại quá gần, cậu ngoảnh đầu muốn hôn anh nhưng bị Tống Dục bóp cằm.
“Cục cưng.” Giọng Tống Dục rất trầm, vừa lạnh lùng vừa khiêu gợi, “Em hư quá nha.”
Ngay lúc Nhạc Tri Thời chưa kịp chuẩn bị, một cái tát lại vỗ lên mông.
“Ưm…” Cằm cậu được buông ra nhưng hai cánh tay vẫn bị bắt chéo sau lưng, cổ tay bị Tống Dục ghìm chặt cuối xương sống.
Nhạc Tri Thời vô thức xin anh tha cho, cậu vừa mềm vừa trắng như một con rắn nước trơn trượt không thể cầm được, “Anh ơi, em ngoan mà, đừng đánh em.”
“Em ngoan hả?” Bàn tay Tốn Dục lướt qua xương bướm nhô cao trên lưng Nhạc Tri Thời, lướt xuống dưới, chậm rãi xoa nắn xương sườn. Người ta thường nói da thịt quyến rũ*, nhưng anh lại thấy ngay cả xương của Nhạc Tri Thời cũng rất quyến rũ.
(*Nguyên văn câu này là “Người ta luôn nói nhục dục”. Ý anh công là trong suy nghĩ của mọi người thì tình dục liên quan đến xác thịt: nhục/thịt + dục/tình dục, nên người ta nhìn xác thịt là thấy quyến rũ và nghĩ đến tình dục, còn ảnh thì thấy ngay cả xương thụ cũng ngọt nước chứ không chỉ mỗi thịt.)
“Ngày nào anh cũng ép em ăn thật nhiều, thịt đi đâu cả rồi?”
Anh làm hành động dâm đãng nhất nhưng tra hỏi kiểu phụ huynh khiến Nhạc Tri Thời càng thấy xấu hổ, há miệng lại nói không thành lời, “Em…”
Bàn tay Tống Dục nhẹ nhàng vỗ về bờ mông đỏ hồng của Nhạc Tri Thời, khiến nó lắc lư núng nính như bánh pudding mềm.
“Thịt của em dồn vào đây này.” Một tay anh siết chặt mông Nhạc Tri Thời, xoa mạnh làm Nhạc Tri phải rên ưm ưm vì khoái cảm.
“Có phải em cố ý dồn thịt vào đây không? Hửm?”
“Không phải.” Nhạc Tri Thời vừa thấy nóng vừa tủi thân, mấy câu Tống Dục nói toàn vô lý, “Em… Em… Sao lại muốn dồn thịt vào đó chớ?”
Cậu cảm giác Tống Dục kéo lớp vải quần lót mỏng dính ra, lắc lư trái phải, kẹp vào khe hẹp giữa hai gò mông đầy đặn, xúc cảm trong bóng tối được phóng đại vô số lần, cậu gần như có thể cảm giác được tấm vải đang bao bọc bé hoạ mi dần ẩm ướt, dính chặt vào da hơi lành lạnh.
Lại bị tát một phát, cả người Nhạc Tri Thời run lên, từng lỗ chân lông run rẩy, khoái cảm phun trào từ trong xương lấn át cái đau.
“Vì chịch sướng chứ sao?” Tống Dục thì thầm dirty talk.
Cơ thể này vừa ngây ngô vừa gợi tình, mới tét mông mà đỉnh đầu đã rỉ dâm dịch. Cánh tay bị vặn sau lưng khó chịu cọ đùi Tống Dục, trông như đang giãy dụa, nhưng thực ra cách lớp áo len, trái cherry trên ngực đã cọ vào đùi Tống Dục cứng hết cả lên.
“Nhạc Tri Thời, em ướt.” Tống Dục lạnh lùng vạch trần dục vọng của cậu, “Cũng cứng rồi.”
Nhạc Tri Thời cảm giác Tống Dục ngay cả nói chuyện cũng như đang chịch mình, chỉ cần nghe giọng Tống Dục cũng có thể lên đỉnh. Tét mông làm cậu mềm cả người, mềm đến mức rối tinh rối mù, kiềm lòng không đặng cầu xin Tống Dục, từng câu thích anh, những lời ngọt ngào dễ nghe đều thốt ra từ bờ môi hồng hào khẽ nhếch đang thở hổn hển, ngay cả đầu lưỡi như ẩn như hiện cũng đang mời gọi anh.
“Tét mông sướng vậy à?”
“Ưm…” Nhạc Tri Thời nghiêng đầu ghé vào cơ thể đang ngồi thẳng của Tống Dục, dùng miệng cắn vạt áo anh như một bé cún cưng đang cầu xin chủ nhân vuốt ve.
“Tự cởi xuống.” Anh buông bàn tay đang giữ cổ tay Nhạc Tri Thời, ra lệnh cho cậu.
Nhạc Tri Thời bối rối đưa tay kéo góc áo len, kết quả bị Tống Dục đánh vào tay khiến cả người cậu run bắn.
“Đồ lót.” Tống Dục nói.
Nhạc Tri Thời vụng về đứng dậy khỏi người Tống Dục, rất ngoan ngoãn không chạm vào bịt mắt, cậu quỳ gối trên giường trong bóng tối, tay nắm mép quần lót kéo xuống để lộ họa mi và mông thịt hồng hào, vừa hồng vừa ướt, còn in dấu tay mờ mờ của Tống Dục. Cậu còn muốn lại gần Tống Dục hơn chút nữa, nhưng quên mất mình đang ngồi trên giường nên suýt mất trọng tâm ngã xuống, may là được Tống Dục nhanh tay giữ lấy, kéo lên người anh.
“Bé ngoan.” Tống Dục thưởng cho cậu một nụ hôn lên má, rất thuần khiết. Nhưng Nhạc Tri Thời vẫn thấy còn lâu mới đủ, cậu không nhìn thấy gì, muốn hôn anh lại không hôn được, thế là mò mẫm lung tung sờ vào dương vật đang cứng ngắc của Tống Dục.
Cậu nghĩ nếu Tống Dục cũng muốn như mình, có lẽ sẽ không dày vò cậu.
Thế là Nhạc Tri Thời quay lưng về phía Tống Dục cúi người, không cần ai dạy cũng tự hạ eo xuống, vểnh mông lên khá giống với tư thế đánh đòn vừa nãy, nhưng lần này cậu không nằm lên đùi Tống Dục chờ bị phạt hoặc được thưởng, mà vùi đầu giữa háng anh, lần mò kéo khóa kéo xuống, lôi dương vật phủ đầy gân xanh ra rồi ngậm lấy.
“Em làm gì vậy?” Tống Dục nắm mớ tóc hơi dài của cậu, không cho Nhạc Tri Thời ngậm vào.
Nhạc Tri Thời dùng khuôn mặt thuần khiết nhất nói lời quyến rũ nhất, “Anh ơi, em muốn ăn.”
Cậu không quá am hiểu nhưng lại rất cố gắng, ngậm đồ chơi của Tống Dục vào sâu, dùng thịt mềm trong miệng và đầu lưỡi quấn lên liếm láp, dùng cổ họng yếu ớt non mịn thít chặt nó. Cái tư thế vừa ngây thơ vừa hết mình này, quá khó để phân biệt rốt cuộc ai đang làm thịt ai. Tống Dục thở hổn hển, bàn tay xoa nắn mông vểnh của Nhạc Tri Thời khiến cậu càng thấy được cổ vũ, nuốt cả cây hàng đến mức không nuốt nổi nữa, tiếng rên rỉ nghẹn ngào trong miệng, lúng búng khen anh bự ghê, lại phồng nữa rồi.
Nhạc Tri Thời xinh đẹp, ngây thơ, đối xử với mọi người như thiên thần. Nhưng không ai biết cậu hôn thế nào cũng không đủ, cậu có chứng đói khát da thịt nhất định phải ôm ấp, cũng chưa ai thấy biểu cảm đỏ mặt của cậu khi hỏi Tống Dục vì sao không ‘vào’.
Chỉ mình Tống Dục có chiếc chìa khóa chuyển đổi các trạng thái này của Nhạc Tri Thời.
Bỗng nhiên, Nhạc Tri Thời cảm giác có thứ gì đó lạnh lẽo đang dính lên cái mông nóng hổi của mình, ngay sau đó là lỗ nhỏ, cậu rên hừ hừ nhưng Tống Dục vỗ mông cậu, ngón tay cắm vào lỗ nhỏ, “Ngậm sâu chút.”
Tâm lý bi quan khiến Tống Dục khi thân mật luôn nghĩ đến quá khứ và tương lai, nghĩ đến vô vàn khoảnh khắc muốn hôn nhưng không thể, nghĩ đến một ngày nào đó Nhạc Tri Thời ngây thơ sẽ biết yêu một cô gái, tình yêu sẽ khiến cậu trở nên thật đáng yêu và hấp dẫn.
Có lẽ cũng bị tổn thương, rồi chạy về tìm anh khóc lóc kể lể. Nhưng thứ cậu cần là một cái ôm an ủi thuần khiết, chứ không phải ham muốn nguyên thủy lại dơ bẩn mà Tống Dục ấp ủ.
May mắn thay, đó chỉ là ảo tưởng được che giấu trong những đêm trằn trọc mất ngủ. Chiếc hộp Pandora không hề mở ra và đã được Nhạc Tri Thời giấu kín.
Cậu chỉ nói lời yêu với mình Tống Dục, chỉ vì anh mà đau khổ, từng một lần muốn chết vì anh.
“Ưm…”
Dầu bôi trơn và ngón tay Tống Dục mở rộng cơ thể mình nhưng cảm giác đường ruột đã ướt đẫm, cả người vừa ướt át vừa dính nhớp, liều mạng mút lấy ngón tay Tống Dục. Cậu vừa bị ngón tay Tống Dục chơi lỗ nhỏ, vừa bị anh giữ gáy chịch cổ họng bằng cây hàng khủng. Cả hai lỗ trên và dưới đều phát ra tiếng đẩy đưa xen lẫn tiếng nước, nghe mà ngượng chín người.
“Anh…” Cậu phun ra một chút, “Lớn quá, ngậm không nổi…”
Hai ngón tay Tống Dục ấn lên tuyến tiền liệt, thúc vào cái eo nhỏ run run của cậu, họa mi lắc lư trên đùi Tống Dục cọ ướt quần anh. Tiếng rên rỉ và cầu xin của Nhạc Tri Thời bị Tống Dục đẩy hết vào cổ, không thể thốt ra được, nghe rất đáng thương. Tống Dục bị cổ họng nhỏ bé mịn màng của cậu siết chặt đến mức phải nhíu mày, anh chọc mạnh rồi cọ xát vào điểm nhạy cảm, dùng tay chịch Nhạc Tri Thời lên đỉnh.
Lúc cao trào cậu muốn hét lên, cổ họng càng thít chặt làm Tống Dục cũng bắn ra, tinh dịch đậm đặc khiến Nhạc Tri Thời ho sặc đỏ mặt lùi lại, chất nhầy trong suốt dính đầy phần lưỡi duỗi dài, cậu vô thức nuốt vào rồi ngã lên đùi Tống Dục ho khan. Tống Dục bắn rồi mà dương vật vẫn rất to, nó kề sát mặt Nhạc Tri Thời, chất nhầy phía trên dính lên môi cậu, nhìn sền sệt vừa lộn xộn vừa hấp dẫn.
Tống Dục dịu dàng xoa lưng Nhạc Tri Thời, nói xin lỗi trong lúc cậu ho khan, như thể ác ma dưới lớp vỏ đẹp trai này đã biến thành linh hồn thiên thần. Nhạc Tri Thời được anh bế lên ôm vào lòng, dịu dàng hôn môi, đầu lưỡi trao nhau tinh dịch và nước bọt, từ nhẹ nhàng cho đến dữ dội, đầu lưỡi quấn lấy nhau đến mức phát đau, hôn tới khi Nhạc Tri Thời cầu xin anh cắm vào.
“Anh ơi, muốn lắm, nhanh lên…” Cậu đeo bịt mắt mở miệng cầu xin Tống Dục, bờ môi sưng đỏ bóng loáng phủ đầy dấu vết bị giày vò.
Tống Dục không cho cậu ôm mà để cậu nằm sấp xuống, chậm rãi đâm vào từ phía sau, Nhạc Tri Thời như thể sinh ra đã có khiếu làm chuyện này, nếu không phải Tống Dục lớn lên cùng cậu, có khi anh cũng sẽ nghĩ cậu là một tay chơi già đời, vừa cắm vào đã vểnh mông ghìm eo xuống, khoe rãnh sống lưng và hõm eo xinh đẹp cho anh xem, rên rỉ cũng rất dễ nghe, “Anh ơi, to quá… Căng lắm, chịu không nổi…”
Anh càng nghĩ càng đâm ác hơn, giơ tay tát lên cái mông sưng đỏ của Nhạc Tri Thời, “Căng mà còn kẹp chặt vậy hửm?”
“Thích anh, Tống Dục… Tống Dục, em rất thích anh.”
Chỉ cần Nhạc Tri Thời ngỏ lời yêu thương là Tống Dục biết, Nhạc Tri Thời chính là Nhạc Tri Thời, là Nhạc Tri Thời từ bé đến lớn chỉ thích mỗi anh, chỉ nhìn mình anh. Anh đã từng xót xa hôn môi với Nhạc Tri Thời trong mơ hàng trăm lần, ôm và làm tình với cậu, có được cậu bằng cách tự an ủi như vậy.
Nhưng giờ phút này là chân thật.
“Không được… Nhanh quá…” Nhạc Tri Thời vùi mặt trong chăn, nghẹn ngào như đang khóc, tiếng *bạch bạch* vang lên không dứt, thậm chí cậu không thể phân biệt được rốt cuộc Tống Dục đang đánh cậu hay đang chơi cậu.
“Vậy thì chậm một chút.” Eo Tống Dục di chuyển chậm hơn, quy đầu hếch lên liên tục nghiền nát tuyến tiền liệt, nhìn Nhạc Tri Thời run rẩy thụt eo ra sau, chủ động dùng lỗ nhỏ tìm món đồ chơi kia, nói, “Khó chịu, nhanh lên anh…” Tống Dục nhịn không được nhéo hông cậu, “Nhạc Tri Thời, em khó hầu thật.”
Nhạc Tri Thời bị cuốn vào vòng xoáy nhớp nháp, trong bóng tối mịt mù chỉ cảm nhận được từng cú đẩy mãnh liệt của Tống Dục và khoái cảm trong mình từng chút tăng cao. Thành ruột và bụng dưới vừa đau vừa tê, áo len ướt đẫm mồ hôi, cả người run lẩy bẩy, từ cầu xin nhanh lên biến thành cầu xin tha thứ, cuối cùng thì nói chẳng rõ lời, đầu óc mơ màng thở hổn hển, chính cậu cũng không biết mình đang nói gì.
“Muốn… Ưm… Anh trai, anh Tiểu Dục… Em, em… Chết mất…”
Tống Dục đè trên người cậu, càng thúc nhanh vào lỗ nhỏ lộn xộn như đang đào đường, “Nhạc Tri Thời, lúc em để lại di thư đã từng nghĩ tới nguyên nhân chết như này chưa? Hửm?”
Miệng Nhạc Tri Thời há ra rồi khép lại thở dốc, chẳng khác gì phía dưới của mình. Cậu bị chịch đến hoảng loạng, chống tay rướn người về phía trước trong bóng tối như đang cố gắng sống sót, muốn tự rút ra nhưng Tống Dục lại tàn nhẫn túm lấy mắt cá chân, giữ eo cậu lôi người trở về, ghim chặt lên người mình, đâm thẳng vào thật mạnh như muốn tìm đến nơi sâu nhất, hòa làm một với Nhạc Tri Thời.
“Chạy cái gì? Sợ anh à?” Tống Dục hôn liếm gáy cậu, nắm chặt cằm như muốn lấy lòng, quay mặt cậu sang dịu dàng hôn môi, “Sao phải sợ? Anh yêu em thế mà.”
Nụ hôn của anh càng dịu dàng, cây hàng của anh càng chịch ác.
Trong cuộc làm tình tưởng nhẹ mà nặng tưởng nặng mà nhẹ này, khoái cảm như làn sóng cuồn cuộn nhấn chìm Nhạc Tri Thời vào trong, cả người đầm đìa mồ hôi được anh ôm lấy, bị chịch đến nỗi thiếu dưỡng khí và phải hít thở quá mức. Cậu biến thành cái ống bễ hỏng bị dìm trong nước, mặc người ta kéo đẩy.
Tống Dục không nhận được câu trả lời của cậu, bèn hôn tai cậu ép hỏi: “Nhạc Tri Thời, có yêu anh trai không?”
Nhạc Tri Thời vốn tưởng đã không nói ra hơi, nhưng bị hỏi câu này lại như hồi quang phản chiếu, cậu gật đầu trong nhịp thở khó nhọc, khàn giọng nói: “Yêu, yêu anh trai…”
Tống Dục hôn lên mắt cậu cách tấm bịt mắt, thế mới biết bịt mắt gần như đã ướt đẫm, anh kéo nó xuống, Nhạc Tri Thời cau mày vì sợ ánh sáng, đôi mắt khép hờ khóc đến sưng đỏ, con ngươi bị chịch đến độ mất tiêu cự nhưng cậu vẫn đang nói lời yêu.
Cậu yêu Tống Dục, Nhạc Tri Thời thật sự có thể nói câu này đến chết.
“Cục cưng, em ngoan lắm.” Tống Dục vừa dịu dàng vừa hung ác ôm lưng chịch cậu, chịch đến mức Nhạc Tri Thời đau nhức bắn ra tinh dịch loãng, đốt ngón tay ửng hồng và ngón tay thon dài siết cả ga giường lẫn chăn, kêu linh tinh không rõ lời, rõ ràng đã đến cao trào nhưng vẫn hút rất chặt, còn mất hồn lẩm bẩm, “Xin anh… Dừng lại, anh ơi…”
Tống Dục đã bắn một lần trong miệng cậu nên không dễ cao trào như vậy, anh vuốt bụng dưới mềm mại bằng phẳng của cậu, tàn nhẫn cắm vào, cắm đến khi cậu nóng lên, cả người toát ra hơi thở dâm mỹ, co quắp run rẩy dựa vào ngực anh, khóc lóc rên rỉ không bắn ra được gì nữa, lúc đó mới nhịn không được, tựa trên người cậu thở hổn hển như thú dữ còn áo mũ chỉnh tề.
Nhạc Tri Thời mơ màng cảm thấy anh muốn bắn, cậu sờ tay Tống Dục sốt ruột nức nở, khàn giọng xin anh, “Bắn vào đi, anh ơi, em muốn…”
Tống Dục nghe cậu nũng nịu lại càng không nhịn được, liên tục đâm thật mạnh, quy đầu đầy đặn bị ruột nóng ướt bóp nghẹt, tinh dịch sền sệt bắn hết vào cơ thể cậu.
Cơ thể Nhạc Tri Thời ngã oặt xuống, ngoài cái miệng đang há thở hổn hển.thì chỗ nào trên làn da trần trụi cũng nhuộm một màu hồng phấn. Cậu cảm giác Tống Dục đang ôm cậu, vuốt ve và hôn cậu một cách dịu dàng nhất, gọi tên cậu như đang xác nhận sự tồn tại chân thật của Nhạc Tri Thời.
Cậu cảm thấy được Tống Dục ôm lấy cơ thể ướt nhẹp của mình, dịu dàng hôn và gọi tên cậu, giống như đang xác nhận rằng cậu tồn tại và là có thật.
“Nhạc Tri Thời.”
Nhạc Tri Thời không mở mắt ra được: “…Anh.” Cậu thậm chí còn không đủ sức gọi một tiếng anh còn lại, yếu ớt đến mức vừa chạm đã vỡ.
“Anh yêu em.” Tống Dục ôm sát cậu: “Em biết không?”
Nhạc Tri Thời rúc vào lòng anh, ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoan lắm!” Tống Dục không cần cậu đáp lại, anh nâng niu hôn lên mí mắt và trán cậu.
Dù Nhạc Tri Thời không nói được, vẫn cố chấp đưa bàn tay đặt ở sau lưng Tống Dục, chậm rãi vẽ một hình trái tim không chuẩn lắm rồi hôn lên cằm đối phương, cố gắng đáp lại anh.
Kiệt sức và thiếu ngủ nghiêm trọng khiến Nhạc Tri Thời hoàn toàn say giấc.
Tống Dục bế cậu đi tắm, đổi khăn trải giường và vỏ chăn, sau đó bế cậu ra. Bôi thuốc xong, anh mặc quần áo cho cậu như thay đồ cho con nít rồi hôn lên đôi má phớt hồng kia.
Tống Dục tận hưởng quá trình này. Anh có cảm giác như được thư giãn và đang chơi một trò chơi thể loại nhiệm vụ nào đó, mà đến khi kết thúc sẽ cảm thấy đạt được thành tựu.
Nhạc Tri Thời lúc ngủ có vẻ bướng bỉnh hơn thường ngày, nhưng tốt hơn chút so với khi cậu bệnh. Phần lớn thì cậu sẽ để mặc Tống Dục đùa giỡn với mình như lúc còn tỉnh, nhưng nếu anh đùa quá trớn, cậu sẽ nhíu mày, vô thức bĩu môi, bực mình hừ vài tiếng.
Nhạc Tri Thời như vậy càng đáng yêu khiến người ta muốn đùa giỡn. Tới nửa đêm, Tống Dục vẫn luyến tiếc không muốn ngủ, lặng lẽ táy máy với cậu. Mãi đến khi cảm thấy Nhạc Tri Thời thực sự mất hết kiên nhẫn sắp tỉnh giấc, anh mới ôm Nhạc Tri Thời luôn miệng “Rồi rồi rồi”, sau đó vuốt ve lưng dỗ cậu ngủ.
Nhạc Tri Thời ngủ một giấc thật lâu, giữa chừng có tỉnh một lần lúc mấy giờ không rõ, mắt sưng vù. Cậu cố gắng mở to mắt thì thấy Tống Dục đang ôm hờ mình, xem phim không tiếng bằng máy chiếu.
Cậu muốn bảo Tống Dục hôn mình cái nữa, nhưng mệt mỏi quá nên nhắm mắt luôn.
Chỉ là dù cậu có yêu cầu hay không thì Tống Dục vẫn hôn, thế nên Nhạc Tri Thời lại chìm vào giấc ngủ trong cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Lần nữa cậu tỉnh hẳn là vì đói và khát. Cậu không mở mắt ra được nên duỗi tay quơ quàng khắp nơi. Lần này thứ sờ được không còn là cái chăn trống trơn nữa, Tống Dục trực tiếp vươn cả tay ra nắm lấy tay kia của cậu.
“Ngủ đủ rồi à?”
Tống Dục ngồi viết luận văn trên giường, Nhạc Tri Thời dịch đến gần hông anh, muốn tìm một vị trí thoải mái.
“Còn cọ nữa à, em có muốn xuống giường nữa không đấy?”
Nhạc Tri Thời bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cảm giác xấu hổ lại nổi lên. Cậu rụt rè rụt đầu về, nằm lại trên gối, còn vươn tay chỉnh máy tính của Tống Dục bị cậu cọ lệch đi.
Tống Dục khẽ bật cười, áp tay mình lên gương mặt nhỏ của Nhạc Tri Thời: “Biết sợ là có vẻ tỉnh thật rồi.”
Anh kéo Nhạc Tri Thời dậy, cho cậu biết đã ba giờ chiều rồi. Nhưng Nhạc Tri Thời không nghe lọt, nhắm tịt mắt bảo là không muốn dậy, vừa lên tiếng đã dọa bản thân ho khan.
“Uống nước đi.” Tống Dục cầm ly đưa lên miệng cậu.
Nhạc Tri Thời nâng lên uống ừng ực, sau đó ôm ly không ngẩn người.
Bụng kêu rột rột khiến Nhạc Tri Thời giật mình, gối đầu lên xương quai xanh Tống Dục. Cậu nắm tay anh sờ cái bụng đói xẹp lép của mình, dùng ngôn ngữ hình thể thay cho lời nói.
Đúng như cậu đã nghĩ, Tống Dục nhẹ nhàng sờ lên đó, chợt anh nói: “Ừ, sờ thấy rồi.”
Nhạc Tri Thời hoang mang nhíu mày lại nhướng mi, ngẩng đầu nhìn Tống Dục, dùng ánh mắt hỏi anh sờ thấy cái gì?
“Bé con của chúng ta.” Tống Dục nghiêm túc nói năng lung tung: “Đang đá bụng em.”
Nhạc Tri Thời trợn to mắt, lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Cậu sửng sốt ba giây rồi vươn hai tay nắm lấy bả vai Tống Dục muốn lay cho anh tỉnh.
Tống Dục hờ hững như một người máy: “Trong sách nói giai đoạn đầu mang thai phải nghỉ ngơi. Nhạc Tri Thời, em bình tĩnh chút.”
Nhạc Tri Thời cảm thấy anh buồn cười tới mức không nói nên lời. Cậu khò khè nói với anh bằng giọng mũi: “Anh mới cần bình tĩnh á.”
“Anh sắp làm ba rồi, anh không bình tĩnh được.”
Tống Dục nói lời đó bằng gương mặt đơ như khúc gỗ.
Nhạc Tri Thời cảm thấy anh hết thuốc chữa nữa rồi, đành ngả người nằm ra giường.
Tuy Tống Dục hệt như bị nước chảy vô não, nhưng lại làm một mâm đồ ngon bưng đến tận giường cho Nhạc Tri Thời. Trong mâm có canh gà vàng với bạch quả và sủi cảo trứng, bột gạo hấp thịt thơm nức mũi gần như bỏ vào miệng là tan chảy, còn có cả đậu que xào thịt và cá bạc xào trứng gà xốp bông.
Nhạc Tri Thời cảm thấy hiện giờ mình rất có bản lĩnh, thế mà lại có thể ăn cơm trên giường của Tống Dục cơ đấy.
Sợ Nhạc Tri Thời nuốt không được, Tống Dục đổ canh gà vào cơm ngâm cho mềm rồi mới đẩy qua cho cậu.
Đúng là nuốt xuống rất khó khăn, cổ họng như bị giấy nhám chà xát. Nhạc Tri Thời nghĩ, lần sau mình đừng nên thử việc đáng sợ như vậy nữa.
Trừ phi Tống Dục cầu xin cậu.
Cậu đau eo mỏi người, cứ ăn một lát lại phải dựa sát anh một chút. Tống Dục đang ăn dở thì di động vang lên, trên màn hình hiện chữ thầy Trương.
“Anh nghe điện thoại cái đã.” Anh cầm di động rời khỏi phòng, đóng cả cửa lại. Nhạc Tri Thời luôn rất nhạy cảm với cảm xúc của Tống Dục, nhận ra lúc anh nhìn thấy thông báo cuộc gọi thì tâm trạng bỗng dưng chùng xuống, cậu không ăn nữa mà chậm rãi húp vài muỗng canh. Chờ đến khi Tống Dục trở lại ngồi xuống cạnh giường là đưa chân ra cọ lấy.
“Đừng lộn xộn, đổ bàn bây giờ.” Giọng của Tống Dục rất dịu dàng, đưa tay nắm lấy mũi chân cậu.
Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn ngồi yên. Tống Dục vừa thả tay, cậu lập tức duỗi chân tới đầu gối anh, nhét mũi chân vào khe hở giữa đầu gối và chăn, cảm thấy làm thế sẽ rất an toàn.
“Em còn muốn ăn bánh ngọt không?” Tống Dục ăn xong, ngước mắt lên hỏi cậu: “Lúc em ngủ, anh có nướng bánh phô mai.”
Nhạc Tri Thời nhanh chóng gật đầu, sau đó uống nốt canh trong chén, chuẩn bị đón chào bánh ngọt của cậu.
Mông đau nên Nhạc Tri Thời gần như nằm bò cả ngày, cảm giác cũng không dễ chịu gì cho lắm. Cậu xem xong một tập anime rồi nhắn tin cho Tống Dục nói muốn về ký túc xá lấy bài tập, thứ hai còn đi học thẳng từ chung cư. Tống Dục đeo kính trông đầy nhã nhặn lịch sự, ngồi sửa chữa số liệu ở ngay bên cậu. Anh quay mặt qua ra vẻ nghiêm túc nói:
“Đừng đi học nữa, tạm nghỉ dưỡng thai đi.”
Lần đầu tiên trong đời, Nhạc Tri Thời cầm gối ném thẳng vào Tống Dục, hơn nữa còn thấy sảng khoái chết đi được.
Phía dưới ký túc xá, họ đụng phải Tưởng Vũ Phàm đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm. Tưởng Vũ Phàm nhận ra Tống Dục trước tiên, sau đó mới thấy Nhạc Tri Thời vẫy tay với mình.
“Nhạc Nhạc.” Tưởng Vũ Phàm đút hai tay trong túi quần: “Nhìn từ xa tớ còn tưởng nhìn nhầm rồi chứ. Sao tướng đi đường của cậu lạ quá vậy?”
Mặt Nhạc Tri Thời đỏ bừng, mím môi không nói lời nào.
“Hay cậu bị bệnh đấy hả?” Tưởng Vũ Phàm nhìn cậu, rồi lại nhìn qua Tống Dục, “Đàn anh, sao cậu ấy không nói gì cả vậy?”
“Em ấy vận động mạnh quá nên đau eo đau chân, hơn nữa còn bị viêm họng…”
Vì gấp gáp muốn cản Tống Dục lại, Nhạc Tri Thời hoảng hốt giẫm phải chân anh, sau đó cậu liên tục nhắn [Xin lỗi anh] với Tống Dục cả quãng đường.
Sau khi Tưởng Vũ Phàm đi rồi, Tống Dục đưa tay lên bóp mặt cậu, môi bị thịt hai má chèn ép chu lên.
“Em cố ý bị phạt có phải không đấy? Thích thú lắm à?”
Nhạc Tri Thời chớp chớp mắt với anh, sau đó cúi đầu nhắn tiếp một tin khác.
[Nhạc Nhạc: Cái trước thì không phải, cái sau thì đúng đó.]
Tống Dục cũng bất lực với cậu.
Một tuần này, Nhạc Tri Thời gần như ở hẳn tại căn hộ của Tống Dục. Bị bệnh đúng là một cái cớ rất tốt, Tưởng Vũ Phàm còn liên tục nhắn tin quan tâm cổ họng của cậu, khiến mỗi lần trả lời lại Nhạc Tri Thời đều cảm thấy thẹn thùng hết biết.
Sinh nhật Tống Dục vừa đúng là thứ Sáu, Lâm Dung gọi họ đến Dương Hòa Khải Trập ăn cơm. Lần đầu tiên Tống Cẩn đến sớm hơn cả đám người Tống Dục. Ông dạo một vòng trong phòng bếp nhà hàng, cảm thấy không giúp được gì nên trò chuyện với vài người khách ít ỏi, cuối cùng trở lại phòng ăn riêng đặc biệt dành cho gia đình họ. Thấy không có việc gì để làm, ông đếm đủ hai mươi hai cây nến thon dài rồi đặt lên bàn cho Tống Dục.
Nhạc Tri Thời cầm một bó hồng nhiều nhánh màu caramel đi vào nhà hàng, vài người khách quen bắt gặp cậu nên chào hỏi.
“Nhạc Nhạc về rồi à? Anh trai đâu?”
“Ở phía sau ạ.” Nhạc Tri Thời đi vào chào dì Dung một tiếng, sau đó chui vào bếp, đưa tay nhón một trái cà chua bi nhét vào miệng.
“Rửa tay chứ bé ngoan.” Lâm Dung xịt xà phòng rửa tay lên tay cậu, rồi kéo tay cậu qua xả nước: “Anh con đâu rồi?”
“Ở phía sau ạ.” Cà chua bi nhiều nước quá nên Nhạc Tri Thời vừa mở miệng đã suýt bị sặc, ho vài cái.
“Ôi trời con ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm.”
Nhạc Tri Thời rửa tay xong thì chạy đi, vừa ra thì khéo sao lọt vào lòng Tống Dục. Cậu lui ra sau hai bước thì bị anh tóm được, ôm lấy eo. Lâm Dung nghe thấy tiếng nên đi đến cửa phòng bếp, thấy hai người họ ôm nhau, còn cười nói: “Lớn đến thế rồi còn thích ôm nhau.”
Nhạc Tri Thời lập tức cảm thấy chột dạ chui ra khỏi ngực Tống Dục: “Lúc nãy con suýt té.”
“Cẩn thận chút chứ con.” Lâm Dung bảo Tống Dục: “Tiểu Dục đi rửa tay, nhân tiện nếm thử món canh mẹ mới học được luôn, bảo đảm ngon.”
Thừa dịp này, Nhạc Tri Thời chuồn đến phòng ăn riêng, sau đó cắm bó hoa mà cậu mua sẵn dưới sự trợ giúp của Tống Cẩn.
“Nếu sớm biết con có mua hoa thì chú cũng nên mua một bó hoa hồng mới phải.” Tống Cẩn hơi buồn bực: “Con phải nói sớm cho chú chứ, không thì chốc nữa Tiểu Dung lại rầy chú.”
Nhạc Tri Thời đã sớm đoán trước. Cậu lôi một nhành hồng đỏ từ trong cặp của mình ra: “Tèn tén ten ten! Chú ơi, con mang cái này cho chú đó, dì Dung không biết đâu.”
Tống Cẩn vô cùng vui vẻ, lập tức gửi cho Nhạc Tri Thời bao lì xì hai trăm tệ, làm cậu gớt nước mắt vì mua 1 lời 199.
Nhận được hai phần hoa, Lâm Dung rất vui vẻ. Lúc ăn cơm bà cứ khoe mãi, khiến Tống Dục không nhịn được giễu cợt, nâng ly lên thản nhiên nói: “Chúng ta hãy chúc mừng bà Lâm sinh nhật hai mươi hai tuổi vui vẻ đi nào.”
“Tiểu Dục này, sao con cứ vậy thế hả!”
Nhạc Tri Thời cười ngả người sang Tống Cẩn, lại được ông ôm lấy vỗ vai như một người ba.
“Đúng rồi Tiểu Dục này.” Tống Cẩn bỗng mở miệng: “Hôm nay thầy Trương của mấy đứa có đến tìm ba nói chuyện, mời ba uống một ly cà phê.”
Nhạc Tri Thời nhìn Tống Dục, rất nhạy cảm phát hiện anh không vui. Cậu ngồi thẳng dậy, im lặng không nói lời nào, chỉ gắp cho Tống Dục một lát cá.
“Thế ạ?” Nhìn Tống Dục có vẻ cũng không để tâm. Anh cúi xuống đưa đũa chạm vào lát cá, nhưng không gắp lên.
“Cũng rất trùng hợp.” Tống Cẩn cười hiền từ: “Gần đây công ty có một dự án hợp tác với trường học của con, đúng lúc thầy con là người phụ trách giao tiếp. Lúc đầu ba không biết thầy ấy là thầy của con, sau đó thầy mời ba đi ăn, trò chuyện một lúc mới phát hiện chúng ta có duyên.”
Tống Dục không nói gì, còn Lâm Dung thì lại tò mò: “Hai người trò chuyện về cái gì?”
“Thầy ấy nói về tình huống gần đây của Tiểu Dục, sau đó tâm sự một chút cuộc sống thường ngày ấy mà.” Nói xong, Tống Cẩn nhìn sang Tống Dục: “Nghe thầy Trương nói con chuẩn bị đổi hướng?”
“Vâng.” Tống Dục gật đầu: “Con đã suy nghĩ cẩn thận chuyện học lên nghiên cứu sinh từ trước rồi. Con chưa nói đổi, chỉ là báo trước cho thầy ấy chuyện con sẽ không theo thầy thôi.”
“Nhưng mấy thứ mà thầy Trương làm hiện giờ có liên quan đến Bắc Đẩu, rất có triển vọng. Thầy ấy nói với ba là giờ một sinh viên của thầy đang ở bên quốc phòng, nên rất thiếu người.” Tống Cẩn là một người truyền thống và chính nghĩa, rất quan tâm đến sự nghiệp quốc phòng. Ông cho rằng như vậy rất có triển vọng, nên mong muốn Tống Dục cũng có thể dùng tri thức chuyên nghiệp của bản thân cống hiến chút gì cho quốc gia.
Tống Dục lại im lặng, lúc này Lâm Dung cất tiếng hoà giải: “Anh để con nó tự mình chọn đi. Ngay từ đầu anh đã cho con tự lựa chọn rồi, giờ còn bận tâm gì nữa.”
Nhạc Tri Thời nhìn Tống Dục, lại nhìn sang Tống Cẩn. Cậu cũng muốn đổi chủ đề: “Chú ơi, lúc nãy chú có bảo là bàn về cuộc sống thường ngày. Đó là chuyện gì ạ?”
Tống Cẩn à lên một tiếng, uống ngụm trà: “Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng. Bọn chú trò chuyện một lúc thì nói sang chuyện con cái. Thầy Trương mới nhân tiện đề cập, nói là ngày mốt con gái thầy sẽ từ Mỹ trở về, không sắp xếp được thời gian, mà giao cho người khác lại không yên tâm nên muốn nhờ Tống Dục đến sân bay đón cô bé giúp.”
_______________
Lời tác giả:
Ban đầu tui định tắt đèn rồi đó, nhưng mà mí bồ lại níu cửa xe, thấy mí bồ còn xếp hàng lên xe ở khu bình luận nữa, tui thực sự không có ý định giỡn(?) mí bồ, thôi thì viết spanking lần đầu tiên trong lời, (Hi, nhờ mấy lời nhắc nhở dễ dương nên tui mới nhớ ra, Tiểu Bùi cũng từng bị tét mông rồi, nhưng có hai lần thui (?))… Rồi sau đó càng viết càng dài… Tống Dục ơi anh cừ quá vậy.
Mặc dù là xôi thịt ngoài kế hoạch, nhưng viết ngon hơn trước một cách bất ngờ (mèo khen mèo dài đuôi), cảm giác tui đã hoàn thiện hình tượng của Tiểu Dục hơn xíu ời.
[Cảnh báo đánh đòn, cảnh báo bịt mắt]
(*Lái xe/xe là ám chỉ chuyện 18+)
nghĩ cảnh anh tống có con thì sao nhỉ:))) khư awww cuti quãi
Công nhận, chương này chịt dữ thật, 2 đứa ló chịt nhau mà t ngu luôn
” Nụ cười anh càng dịu dàng, cây hàng anh chịch càng ác ” =)))) đọc mà tui cười ẽ á mấy bà=))
chương này đọc cười ẻ cái gì mà ” nụ cười ánh càng dịu dàng,cây hàng anh chich càng ác ” :)))
nếu nhắc tiểu Bùi thì chắc là Bùi Thính Tụng bên bộ Nghịch Lý Fanservice ấy =)))) nếu t nhớ ko nhầm thì nó tét mung anh Giác Hạ thật, nhưng ko đánh ác như Tống Dục, mà cảnh tét mung cũng ko đc tả kĩ. nó tét mung ngta chứ ko phải bị tét mung đâu nhe
Chơi hẳn 69 là thấy ác liệt r ắ