Tieudaothuquan

0

Quan Nham phun một vòng khói, cười nói: “… Hút thuốc ấy mà.”

Bạch Ngộ Hoài rũ mắt: “Ồ, hút thuốc?”

Quan Nham nghe hình như giọng anh có chút ý châm chọc, gã vô thức cúi đầu nhìn xuống mới biết, mặc dù biểu cảm trên mặt mình không thay đổi nhưng vì quá căng thẳng mà bàn tay dán sát vào chỉ quần, tàn thuốc đã đốt một lỗ trên trang phục diễn.

Quan Nham chửi tục một câu, vội vàng rụt tay cười xấu hổ.

Chỉ là lúc này, Kinh Tửu Tửu và Bạch Ngộ Hoài đã đi xa rồi.

“Trông có vẻ không thông minh lắm.” Kinh Tửu Tửu đánh giá Quan Nham.

Bạch Ngộ Hoài: “Ừm. Người này chỉ được cái lắm chiêu trò.”

Kinh Tửu Tửu nói mấy câu, vẫn hơi tức giận: “Mà quỷ nhỏ kia sao nói chạy là chạy thế?”

“Nó sợ cậu.”

Quỷ nhỏ thường có cảm giác nhạy bén, luôn sợ hãi những thứ mạnh hơn nó.

Kinh Tửu Tửu nghe câu này rất lọt tai nên không quan tâm con quỷ kia chạy đi đâu nữa.

Đạo diễn Hướng đang chờ bọn họ, nhác thấy họ về cùng Quan Nham lững thững theo sau, đạo diễn lập tức gọi mọi người cùng đến quán cơm.

Cả đoàn không ăn lâu càng không dám khui chai rượu nào, bọn họ vẫn đang nghĩ về sự cố thu âm hôm nay.

Phó đạo diễn vỗ vai Quan Nham bảo: “Sao sắc mặt lão Quan còn thiu hơn cả đạo diễn thế?”

Đạo diễn Hướng cười mắng: “Bố tổ anh, tôi thiu méo gì.”

Quan Nham miễn cưỡng cười theo vài tiếng. Sau khi ra ngoài, quỷ nhỏ của gã đã biến mất. Thứ này không thể chạy linh tinh được… Vận mệnh của gã và quỷ nhỏ đã được nối liền với nhau.

Bạch Ngộ Hoài ngồi một mình ở đằng kia nên không ai dám mời anh. Bên cạnh vắng cậu nhóc, trông anh hơi trống vắng. Quan Nham thấy thế kìm nén mối lo trong lòng, đang định cười thì bỗng va phải ánh mắt của Bạch Ngộ Hoài.

Ánh mắt ấy như chứa đựng ẩn ý sâu xa nào đó.

Da đầu Quan Nham tê rần, vội vàng nghiêng đầu theo bản năng. Đến khi làm xong động tác này, Quan Nham mới hơi hối hận.

Gã sợ gì chứ? Bây giờ gã còn phải sợ Bạch Ngộ Hoài sao?

Nghĩ tới đây, Quan Nham càng thấy phiền lòng. Gã phải nhanh chóng tìm con quỷ nhỏ kia thôi!

Kinh Tửu Tửu không ăn được nên viện cớ về khách sạn trước.

Đoàn phim đã bao trọn khách sạn, phòng của Kinh Tửu Tửu kế bên phòng Bạch Ngộ Hoài, cả hai cùng ở tầng bốn. Mà ngoài bọn họ, ảnh hậu Đào và Quan Nham cũng ở tầng bốn.

Kinh Tửu Tửu bước chầm chậm về phía trước, tình cờ đi ngang qua phòng của Quan Nham.

Cậu nghe thấy hai tiếng vang “thùng thùng” liên tiếp nhau, hình như có thứ gì bị đánh ngã. Sau đó, một con quỷ nhỏ mặt xanh nanh vàng quần áo tả tơi leo ra từ bên trong, nhanh chóng bò khỏi bên chân Kinh Tửu Tửu.

Đây chẳng phải… quỷ nhỏ kia sao?

Kinh Tửu Tửu chớp mắt, nhưng vì nó trườn đi thực sự quá nhanh nên làm cậu chưa phản ứng kịp.

Thôi kệ.

Chạy thì chạy vậy.

Kinh Tửu Tửu đi thăm Lâm Chi. Lâm Chi đang run lẩy bẩy trên giường, cái này không nhận ra, cái kia chẳng biết dùng. Anh ta còn quê mùa cấp 10 chính tông hơn Kinh Tửu Tửu.

Kinh Tửu Tửu hỏi anh ta: “Mai anh có muốn cùng tôi đến đoàn phim không?”

Lâm Chi gật đầu lia lịa.

Anh ta chỉ muốn ở bên cạnh Kinh Tửu Tửu, dù cậu là quỷ.

“Nhưng quần áo trên người anh…”

Lâm Chi thử một chút.

Không thay được.

Kinh Tửu Tửu thở dài: “Tôi đốt cái là mặc được ngay, nhưng trang phục của anh cứ như có tác dụng vĩnh cửu vậy.”

Cậu đoán điều này có thể là do Lâm Chi mưa dầm thấm đất, cố chấp cho rằng mình chính là nhân vật trong kịch bản.

“Vậy anh giả vờ như đang cosplay đi.”

“Ồ.” Lâm Chi cái hiểu cái không mà gật đầu.

Bên này, một quỷ một sinh vật không xác định đang bàn bạc với nhau.

Bên kia, nhân viên đoàn phim cũng lần lượt trở lại khách sạn. Quan Nham vừa vào cửa thì phát hiện dấu vết quỷ nhỏ kia trở về. Thịt sống đặt trong vali đã bị gặm một miếng, nhưng con quỷ đó mở vali kiểu gì được? Đậu má nó cắn lủng một lỗ rồi. Quan Nham ngó vali đăm đăm, giận đau cả gan.

Thứ quỷ này!

Quan Nham nén lửa giận đi tuần tra một vòng trong phòng nhưng không tìm thấy con quỷ kia. Gã không kìm được tức giận, quay đầu thấy cửa vẫn mở bèn đi ra, định đóng cửa để trút giận.

Ảnh hậu Đào dừng chân bên ngoài, hỏi: “Sao thế?”

Quan Nham mím môi, viện đại một lý do: “Mất ít đồ.”

Ảnh hậu Đào ngạc nhiên hỏi: “Có đắt không? Có cần báo cảnh sát không?”

Quan Nham: “… Không cần!”

Ảnh hậu Đào thấy sắc mặt gã khác lạ thì ngập ngừng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải… thứ đó không?”

Quan Nham ngẩng đầu, trầm giọng hỏi lại: “Thứ gì?”

Ảnh hậu Đào có danh tiếng rất tốt trong giới, điều này có liên quan đến việc cô đã quen làm người hiền lành. Giống như lần trước ở quán trà, những người khác không chào đón Đinh Hãn Băng nhưng cô vẫn chủ động chào hỏi hắn.

Bây giờ cũng giống vậy.

Cô hỏi nhỏ: “Có phải anh mất bùa hộ mệnh không?”

Quan Nham âm thầm thở phào từ tận đáy lòng, trả lời: “Ừm.”

Ảnh hậu Đào cười bảo: “Thứ đó rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả dây chuyền hay đồng hồ vàng. Có một số bùa hộ mệnh rất linh nghiệm đó.” Nói đoạn, cô lấy thứ gì đó từ trên cổ xuống.

Nhìn kỹ lại thì ra là một hạt ngọc lưu ly.

Ảnh hậu Đào nói: “Đây chính là bùa hộ mệnh của tôi. Chu đại sư khai quang cho tôi đấy.” Cô dừng lại rồi nói tiếp: “Nếu cái kia của anh thực sự không tìm được, hay là mua cái mới đi?”

“Chu đại sư nào?” Quan Nham hỏi.

Ảnh hậu Đào cũng không giấu làm của riêng, nói vài câu với gã.

“Chẳng có gì khác đâu, được cái không còn vận rủi nữa, tôi thấy Chu đại sư này rất cao tay.” Ảnh hậu Đào nói.

Quan Nham nhếch miệng cười thầm. Vận rủi? Bây giờ gã làm đếch gì có vận rủi. Từ khi bắt đầu nuôi quỷ nhỏ, gã chỉ có gặp toàn may mắn thôi.

Trừ hôm nay…

Quan Nham nhíu mày.

Chẳng lẽ đúng là Bạch Ngộ Hoài cũng nuôi quỷ nhỏ sao? Nếu không tại sao anh ta lại đạt đến đẳng cấp như ngày hôm nay chỉ trong vài năm! Đây không phải điều mà một người bình thường có thể làm được!

Quan Nham suy bụng ta ra bụng người, càng nghĩ càng thấy hợp lý. Nhưng rốt cuộc, người mà gã gặp khi ở nước ngoài vẫn đang ở rất xa, chẳng giúp được gì…

Quan Nham ngẩng đầu, cười bảo: “Hình như tôi đã từng nghe về Chu đại sư mà cô nói. Phiền cô cho tôi xin thông tin liên lạc, tôi muốn nhờ ông ấy tìm đồ thất lạc của mình.”

Ảnh hậu Đào gật đầu, đưa thông tin liên lạc cho gã.

Quan Nham cầm điện thoại trở về phòng. Bây giờ e rằng Chu đại sư làm người quá đàng hoàng, e không biết gì về chuyện nuôi quỷ nhỏ.

Đến tối, Quan Nham gọi điện thoại cho ông ta.

“Ồ, cậu ở đâu?” Chu đại sư ở đầu dây bên kia hỏi.

Giọng ông ta nghe già nua nhưng mạnh mẽ, có đôi chút phong thái cao nhân đại sư.

“Tôi đang trong một đoàn phim ở Hải thị.”

Chu đại sư vỗ đùi.

Chu choa, trùng hợp quá còn gì?

“Tôi đã đến Hải thị rồi.” Chu đại sư dừng lại rồi hỏi tiếp: “Nói đi, cậu muốn làm gì? Lập đàn làm phép? Hay là xin bùa?”

“Tôi muốn tìm đồ.” Quan Nham nói.

Chu đại sư thầm nhủ trong lòng, sao tên nào tên nấy cứ bảo mình tìm đồ thế nhỉ? Mình còn chưa có manh mối gì về cái đồ chơi tượng thần kia.

“Cậu trả bao nhiêu?”

“… Mười vạn.”

Chu đại sư: “Ha!”

Quan Nham nhíu mày: “Ông thấy chưa đủ nhiều?”

Chu đại sư: “Cậu biết mỗi lần Đào Hà trả tôi bao nhiêu không?”

Quan Nham cảm giác mình đang bị mỉa ngầm là không kiếm nhiều bằng Đào Hà. Cũng đúng, bây giờ gã vẫn chưa bằng cô, nhưng chẳng bao lâu nữa gã sẽ kiếm được nhiều hơn cả Bạch Ngộ Hoài.

Cơ mà bây giờ không thể mất mặt được.

Quan Nham: “Hai mươi vạn.”

Chu đại sư: “À ờ.”

Quan Nham: “… Ba mươi vạn. Ông có làm hay không!”

Chu đại sư hài lòng: “Tiền đúng giá là dễ nói ngay. Nào, đoàn phim tên gì? Tôi đi gọi điện thoại.”

Quan Nham nghiến răng nghiến lợi, giọng nói âm trầm vang lên: “Nếu ông làm chuyện này không xong, đừng nói ba mươi vạn, tôi sẽ khiến ông nát thành trăm mảnh.”

Chu đại sư thầm nhủ thằng lõi này chơi bẩn thật đấy, đếch muốn xì tiền thì nói toạc ra đê.

Ông ta cúp máy, trong lòng tự nhủ, ba mươi vạn cũng được, chân muỗi cũng là thịt chứ sao. Ông ta còn phải chia tiền cho cậu chủ nhỏ bên cạnh cậu Bạch nữa!

Chu đại sư lập tức gọi điện cho Kinh Đình Hoa: “Tôi đã tìm đến Hải thị rồi.”

“Hải thị? Tượng thần đến Hải thị? Không thể nào!”

Chu đại sư hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến cậu Bạch và cậu chủ nhỏ thoạt nhìn rất giàu sau lưng mình, có gì phải sợ chứ? Chu đại sư lập tức đứng thẳng lưng: “Ông tin hay không thì tùy, tôi nhận tiền mới làm.” Nói xong kết thúc cuộc gọi với Kinh Đình Hoa.

Kinh Đình Hoa chạm khẽ vào ống nghe điện thoại, sắc mặt khó coi nhưng không gọi lại.

Đã thuê thì phải tin lão.

Có một số đại sư bản lĩnh cao cường là vũ khí sắc bén hỗ trợ nhưng khi chọc giận đại sư cũng sẽ trở thành sát khí tổn thương mình.

Chu đại sư bên này vừa nói chuyện điện thoại xong, lập tức gọi điện cho Kinh Tửu Tửu.

Thật khéo, Kinh Tửu Tửu cũng đang phát ngán bên chỗ Lâm Chi. Chao ôi, cậu chưa thấy ai có thể nói luyên thuyên không dứt như thế, cứ chốc lại bảo cái này không tốt, cái kia không hay, y chang thím Tường Lâm*.

(*Hình tượng phụ nữ lao động nông thôn trong xã hội cũ được Lỗ Tấn xây dựng trong truyện ngắn “Lễ cầu phúc”.)

“Ông chờ tôi chút, tôi ra ngoài nói chuyện với ông.” Kinh Tửu Tửu nói rồi xong người ra ngoài.

Chu đại sư thông báo chuyện mình cũng đến Hải thị, nếu hai người có việc gì cần ông ta thì xin cứ việc sai xử, cuối cùng lão còn nói có thể mình sắp kiếm thêm hai mươi vạn, đến lúc đó sẽ chia cho cậu chủ nhỏ một chút, cậu chủ nhỏ thích ăn thì ăn, thích uống thì uống bla bla…

Ngày hôm sau.

Tất cả thành viên ekip làm phim thức dậy từ rất sớm.

Kinh Tửu Tửu không cần ngủ, thần thái sáng láng đi theo sau lưng Bạch Ngộ Hoài.

Chỉ có Lâm Chi ôm cửa: “Làm người khó quá đi… Mắc gì làm người phải dậy sớm như vậy?”

Kinh Tửu Tửu nghĩ ngợi: “Vì để tồn tại đó.”

Trình độ văn hóa của Lâm Chi thực sự không cao lắm, hoàn toàn không hiểu được sự bác đại tinh thâm của tiếng Trung, nghe Kinh Tửu Tử nói tồn với tại cái gì đó, thế không dậy sớm thì phải chết ư?

Lâm Chi vừa nghĩ đã giật mình, nghĩ bụng dù sao anh ta cũng không muốn chết.

Anh ta còn chưa cưới vợ đâu.

Lâm Chi vội vàng bám theo.

Những người khác thấy anh ta, không khỏi đánh mắt dòm thêm. Cách ăn vận của người này kỳ cục quá, không giống thành viên đoàn làm phim bọn họ.

Hứa Tam Vũ cười nói: “Trợ lý mới.”

Trợ lý mới mà ăn mặc như vậy á?

Nhìn hơi giống ảnh đế Bạch, hay là thế thân của ảnh nhỉ? Bây giờ ảnh đế Bạch cũng cần người đóng thế rồi hả?

Mọi người chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn lịch sự không hỏi thẳng, mà vội chạy tới đoàn làm phim.

Các nhân viên đến sớm đã bắt đầu trang điểm cho diễn viên và kiểm tra thiết bị, phút chốc cả trường quay đều bận rộn. Chỉ có hai bóng ma mờ ảo Kinh Tửu Tửu và Lâm Chi đứng đó nói chuyện phiếm với nhau.

Kinh Tửu Tửu kể về vụ quỷ nhỏ hôm qua.

“Tôi còn đang định gọi anh đi dọa nó tí, kết quả nó bị tôi dọa chạy mất tiêu rồi.” Nói đến đây, Kinh Tửu Tửu còn hơi tự hào.

Tự tay cậu giành lấy tôn nghiêm của quỷ đó he.

Lâm Chi nghe vậy, ngược lại chỉ thấy vô cùng đáng tiếc. Anh ta muốn làm chút gì đó cho Kinh Tửu Tửu, kẻo mai sau cậu thấy anh ta vô dụng quá lại sút bay ra chuồng gà.

Thế giới này thực sự quá đáng sợ, anh ta mà ‘sống’ một mình thì chết mất.

“À, gã kia nuôi quỷ nhỏ đấy.” Kinh Tửu Tửu nhìn về phía Quan Nham.

Lâm Chi: “Tôi hiểu rồi.”

Kinh Tửu Tửu: ?

Anh hiểu gì cơ?

Lâm Chi tự nhủ trong lòng, ok man, xíu tui đi dọa cha nội này liền. Sâu trong lòng Lâm Chi không có phân biệt đẹp xấu, thật ra anh ta tự thấy lúc mình không có mặt mũi cũng đẹp lắm mừ. Coi coi nè, cái đầu bóng nhẵn như quả trứng gà, dư lày lại chả đẹp hở?

Nhưng Kinh Tửu Tửu nói xấu thì tức là xấu.

Lâm Chi lách qua một bên, ngồi xổm chờ Quan Nham tách lẻ khỏi đám đông.

Kinh Tửu Tửu: ?

Cậu liếc bóng lưng Lâm Chi đang ngồi xổm bên kia, cứ như một tên ngốc to con. Kinh Tửu Tửu không hiểu anh ta đang nghĩ gì, nhưng ngẫm lại, ai có thể hiểu được hỗn độn đang nghĩ gì đâu?

Kinh Tửu Tửu bèn quay người đi lấy ghế đẩu, ngồi coi người ta đóng phim.

Phần diễn của Bạch Ngộ Hoài được sắp xếp rất chặt chẽ. Một giây trước, anh trưng vẻ mặt lạnh lùng ghì mạnh một người mặc bao da hóa trang thành “quái vật” xuống nước. Một giây sau, chính anh lại vật lộn trong vũng bùn với người ta.

Cả mấy cảnh toàn là cảnh hành động.

Rõ ràng đang là thời tiết đầu thu nhưng áo sơ mi trắng trên người Bạch Ngộ Hoài đã sắp ướt đẫm, dính sát vào từng đường cong cơ bắp trên người anh.

Kinh Tửu Tửu thật sự phải mở to mắt. Thì ra đóng phim chẳng khác đi chợ là mấy. Cảnh đánh nhau và cảnh chỉ có thoại tách rời nhau*, cứ quay từng phần nối tiếp không nghỉ suốt ngày đêm.

(*Nguyên văn là văn hí võ hí, trong đó võ hí là cảnh đánh nhau, văn hí là cảnh chỉ trao đổi bằng thoại.)

Kinh Tửu Tửu xem thôi cũng thấy mệt rồi.

Quan Nham vừa quay xong một phân cảnh chỉ có thoại, gã bước đến bên cạnh đạo diễn Hướng, hỏi: “Không quay lại cảnh hành động hôm qua à?”

Đạo diễn Hướng không ngẩng đầu trả lời: “Thôi kệ đi, đỡ phải làm phiền cậu Bạch, máu giả do tổ đạo cụ chuẩn bị hôi lắm, bắn khắp mặt cũng khó chịu.”

Quan Nham cười bảo: “Hay là dùng thế thân?”

“Cậu Bạch làm gì có thế thân? Cảnh hành động toàn là tự đóng đấy.”

Quan Nham giả đò: “Ơ không có sao? Tôi thấy hình như anh ta có dẫn theo một người mà.”

Đạo diễn Hướng im lặng.

Có vài chuyện không thể trả lời bừa được, kẻo lọt vào tai người hữu tâm lại thành nhược điểm.

Quan Nham đã đạt được mục đích, quay mông bỏ đi. Người kia không phải thế thân của Bạch Ngộ Hoài, vậy là ai?

Đúng lúc này, điện thoại di động của gã đổ chuông, là Chu đại sư gọi thông báo ông ta đã đến, muốn gã tự đi đón tiếp.

Quan Nham nghe lại khó ở, nghĩ thầm lão là cái quái gì mà đòi tôi đi đón? Vốn gã định gọi trợ lý đi nhưng nghĩ thì thấy việc này rất bí mật, thôi đành nhịn cáu tự đi đón.

Lâm Chi thấy thế cũng lặng lẽ bám theo.

Bên này, phó đạo diễn quay đầu hỏi: “Lão Quan chuẩn bị xong chưa?”

“Lão Quan đâu rồi?!”

“Quan Nham rời đoàn rồi, chắc là đi đón ai đó.” Người bên cạnh đáp.

Phó đạo diễn nhíu mày.

Quan Nham nhìn thấy Chu đại sư, ông ta mặc một tấm áo choàng, cài trâm gỗ trên đầu, cách ăn mặc ra dáng Đạo giáo chính tông lắm.

Quan Nham hỏi: “Bên cạnh đại sư không có người xách túi sao?”

Chu đại sư thở dài: “Ài, những người đó đâu chịu được cái giá phản phệ của việc nhìn lén thiên cơ, cải mệnh đổi vận? Cả đám đều sợ chết bỏ chạy hết rồi…” Ông ta nói xong mới nhìn Quan Nham: “Vì vậy làm cái nghề này, chẳng cần gì chỉ cần tiền. Dù sao trước khi xanh cỏ cũng phải sống sung sướng chứ.”

Khóe miệng Quan Nham giật giật, gã không tiếp tục nghi ngờ liệu người trước mặt có bản lĩnh thật hay không nữa. Ông ta đang ngầm mỉa gã bủn xỉn, điều này khiến Quan Nham rất khó chịu.

“Bây giờ chúng ta hãy nói về thứ tôi đang tìm.” Quan Nham thoáng dừng lại, hạ giọng, quan sát vẻ mặt của Chu đại sư: “… Tôi muốn tìm một con quỷ, quỷ nhỏ do tôi nuôi.”

“Ồ.” Biểu cảm của Chu đại sư vẫn không thay đổi, lòng thầm nhủ chuyện này có là gì? Bên chỗ Kinh Đình Hoa, tôi còn từng bán ác quỷ nữa nè, tuy chỉ là bốc phét.

“Quỷ nhỏ này được tôi đặc biệt mời về vào chuyến du lịch nước ngoài cuối năm ngoái. Quỷ nhỏ chỉ ăn thịt tươi, hút oán khí, rất khó nuôi, nhưng không biết vì sao đột nhiên nó mất hút… Nếu chạy ra ngoài, đói phát điên lại ăn thịt người thì hậu quả khó mà lường được.” Đây là điều Quan Nham lo lắng nhất.

Nếu phát triển đến bước này, số tiền gã tiêu ở nước ngoài sẽ thành muối bỏ bể hết.

“Ồ, còn lý do gì nữa? Cậu cũng nói nó là quỷ nhỏ, thế chắc chắn quỷ nhỏ gặp quỷ lớn nên bị dọa sợ bỏ chạy chứ sao. Còn không nữa thì nó gặp trúng thiên sư rồi.” Chu đại sư thuận miệng nói bừa.

“Thiên sư?” Quan Nham cau mày: “Chắc ở đây không?”

Nếu ở đây thì đã phát hiện gã nuôi quỷ từ lâu rồi.

Vậy chỉ có thể là gặp con quỷ khác.

Quan Nham lập tức nghĩ đến người đàn ông kỳ lạ kia. Con quỷ mà Bạch Ngộ Hoài nuôi chính là anh ta sao?

Con quỷ này… Đúng là bự lắm.

“Là Lâm Chi.” Quan Nham nói.

Gã nghe Hứa Tam Vũ gọi người kia bằng cái tên này.

Lâm Chi lặng lẽ bám theo phía sau: ?

Tui bị phát hiện rồi hả?

Lâm Chi dứt khoát bước ra ngoài, vươn tay móc mắt và mũi xuống, chừa lại cái miệng, chứ không lúc nói chuyện cứ lúng búng ngọng nghịu. Kinh Tửu Tửu bảo nghe như bà cụ không có răng, phập phà phập phồng nghe chẳng rõ. Lâm Chi mới nghe đã thấy mắc cười, xấu hổ đến mức cuộn tay thành nắm đấm.

Lâm Chi đi thẳng tới sau lưng Chu đại sư, nhìn chằm chằm vào Quan Nham.

Trong lòng anh ta còn đang vui vẻ suy nghĩ, bao giờ về Kinh Tửu Tửu sẽ khen mình như nào đây ta?…

“Lâm Chi, anh đúng là bảo bối bự!”

“Lâm Chi, tui nuôi anh cả đời luôn!”

“Lâm Chi ơi kỹ năng diễn xuất của anh rất tuyệt vời!”…

Vô số lời khen lướt qua tâm trí Lâm Chi.

Lâm Chi hỏi: “Anh vừa nói về tôi?”

Bóng lưng Quan Nham cứng đờ, vội vàng trưng nụ cười trên mặt, thầm nhủ sao người này cũng ra đây, lại còn bị người ta nghe thấy nữa…

Đệch mợ, xấu hổ quá…

Quan Nham khẽ nghiêng đầu, bắt gặp khuôn mặt trơn nhẵn của Lâm Chi và cái miệng duy nhất đang hoạt động trên khuôn mặt kia.

Quan Nham: “Á…” Gã hít mạnh một hơi, sau đó mới chậm rãi khôi phục hệ thống ngôn ngữ bình thường: “Quỷ, có quỷ! Có quỷ thật kìa!”

Chu đại sư ù ù cạc cạc: “Làm sao?”

Quan Nham run rẩy: “Phía sau lưng ông, quỷ… quỷ kìa!!! Chính là nó!”

Chu đại sư sợ đến mức lập tức ngoảnh đầu lại.

Ôi đậu, tôi còn tưởng quỷ gì? Thì ra là từng gặp rồi.

Chu đại sư bình tĩnh quay đầu lại: “Không có gì to tát.”

Tôi còn từng thấy cậu chủ nhỏ lừa người ta treo cổ đấy, treo cổ xong còn chả xuống được cơ. Trí thông minh này quả thực khá đáng sợ nhưng mặt mũi thì không sao, cứ coi như quả trứng gà là được.

Lồng ngực Quan Nham phập phồng liên tục, thấy Chu đại sư vẫn bình tĩnh như thường, gã lập tức cảm thấy người này thâm sâu không lường được!

“Mau…. mau đuổi nó đi đi! Chúng… chúng ta nói nói chuyện tiếp… Tôi trả thêm tiền, tôi sẵn sàng thêm tiền.”

Chu đại sư ngoảnh lại, thấp giọng nói với Lâm Chi: “Cậu Kinh tới rồi.”

Lâm Chi quay lại tìm Kinh Tửu Tửu?

Đâu? Chỗ nào? Thấy dáng vẻ oai hùng của tôi không?

Quan Nham rất ngạc nhiên.

Vậy mà có hiệu quả thật kìa!

Quan Nham hỏi: “Ông nói gì thế?”

Chu đại sư: “Niệm chú, cũng không tính là gì.”

Lần này Quan Nham hoàn toàn bái phục, vội nói: “Một trăm vạn được không? Ông tìm con quỷ nhỏ kia quay về rồi nghĩ cách khiến nó không thể rời khỏi tôi nữa. Đương nhiên, nếu ông có cách đổi vận tốt hơn, tôi có thể tăng giá lên gấp đôi.”

Chu đại sư: “Chốt đơn.”

Quan Nham: “Còn nữa… Ông biết châm tiểu nhân không*?”

(*Châm tiểu nhân: thuật yểm bùa bằng hình nhân, dùng kim châm đâm lên hình nhân.)

“Đừng nói châm tiểu nhân, châm đại nhân tôi cũng biết.” Chu đại sư tiếp tục xạo chó.

Quan Nham gật đầu: “Tôi sẽ nghĩ cách lấy ngày sinh tháng đẻ của một người đưa cho ông, ông châm tiểu nhân cho hắn. Không, châm hai tên, vẫn còn một tên nữa.”

Chu đại sư đồng ý tất, nói: “Về chuyện tìm quỷ nhỏ kia, cậu phải có thứ gì đó của nó thì mới có thể làm mồi dẫn được…”

Quan Nham thản nhiên trả lời: “Chuyện này rất đơn giản. Năm ngoái không chỉ có mình tôi đón quỷ nhỏ về, tôi chuẩn bị một chút từ chỗ họ là được, nó sẽ nhận ra thôi.”

Chu đại sư đáp lại, bảo Quan Nham giao tiền đặt cọc.

Lúc bấy giờ Quan Nham mới yên tâm quay về.

Nếu biết trước rằng nuôi quỷ nhỏ sẽ rước phải nhiều rắc rối thế này, chi bằng từ lúc bắt đầu học theo ngôi sao nữ đang hot trong nước mình, mời một bức tượng thần về là được rồi. Mẹ nó, cũng tại bức tượng thần đó quá đắt, tận một nghìn vạn!

Sau khi Quan Nham rời đi, Chu đại sư lập tức gọi điện thoại cho Kinh Tửu Tửu: “Cậu chủ nhỏ ra ngoài ăn cơm không? Tôi mời nhá.”

Nhân tiện còn kể Quan Nham bảo rằng có rất nhiều người đón quỷ nhỏ về cho Kinh Tửu Tửu nghe.

Kinh Tửu Tửu nghe mà líu lưỡi: “… Nhiều thế? Nhập khẩu trái phép à? Hơi quá tay nhỉ, không cần nộp thuế luôn.”

Chu đại sư sửng sốt, đáp: “… Ồ, đúng ha.”

Chẳng lẽ cậu còn muốn hưởng ứng chính sách của quốc gia, góp sức chống lại hành vi nhập khẩu trái phép à?

 

Bình luận

5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x