Tieudaothuquan

0

Chương thứ sáu mươi – Lập thệ

Lưu Bá Hề kéo hai tay Dạ Vị Ương đặt lên lồng ngực mình: “Nếu giận cứ đánh ta đi!”

“Ngươi nghĩ ta không dám đánh?” Mặc dù chân không có khí lực nhưng cậu vẫn còn có tay đấy, Dạ Vị Ương xoay nắm tay đánh về phía ngực Lưu Bá Hề, chỉ là… lâu ngày không rèn luyện nên sức lực như muỗi chích…

Chẳng những không đánh được Lưu Bá Hề mà tay Dạ Vị Ương còn cảm thấy đau.

Dạ Vị Ương căm giận nói: “Ngực của người bằng đá hả, sao cứng vậy!”

“Không cứng làm sao có thể che mưa chắn gió cho ngươi?” Đại tướng quân trước giờ luôn là người khô khan thật thà, không ngờ hôm nay cũng biết nói ngon nói ngọt dỗ dành ghê nhỉ. Thấy cơn tức của Dạ Vị Ương tan đi một ít, Lưu Bá Hề cởi giày leo lên giường, “Mới trở về sao không nghỉ ngơi mà chạy vào trong cung làm gĩ, ngươi nghĩ bản thân là mình đồng da sắt sap?”

Mẹ nó còn dám lên giọng?

Dạ Vị Ương nghiêng mặt đưa lưng về phía Lưu Bá Hề, có điều bây giờ cậu cũng hơi mệt, phía sau vừa được Lưu Bá Hề ôm ấp, kế bên là tấm chăn tràn ngập hơi thở của Đại tướng quân, cảm giác này khiến cậu thoáng thấy yên tâm đến kì lạ.

Lưu Bá Hề giúp Dạ Vị Ương cởi quần áo để cậu ngủ thoải mái hơn, sau đó hắn cũng cởi áo khoác chui vào trong chăn, vòng qua thắt lưng ôm người kia vào ngực mình.

“Ta biết ngươi sẽ giận, giận ta không viết thư cho ngươi, giận ta suốt một tháng ở cùng công chúa, đến khi ngươi chạy đến tìm ta, ta vẫn ở trong phòng không chịu đi ra. Ta đều biết hết.” Giọng nói dịu dàng của Lưu Bá Hề cận kề bên tai, mang theo hơi thở ấm áp thổi lên đến mức tai có chút ngứa ngáy.

Coi như ngươi cũng thức thời. Dạ Vị Ương dựa lưng vào lồng ngực Lưu Bá Hề tùy ý cho đối phương ôm nhưng cũng không hề đáp lại.

Lưu Bá Hề tiếp tục nói: “Ngươi vừa rời kinh, hoàng thượng liền hạ chỉ gả công chúa cho ta.”

“Sao ngươi không chấp nhận?”

“Ngươi muốn ta chấp nhận sao?” Lưu Bá Hề hỏi lại, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì.

Bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy một góc chăn, Dạ Vị Ương khẽ nhíu mày chậm rãi nói: “Cho dù không phải công chúa, sau này ngươi cũng phải có thê tử, có gia đình, kề gối nữ nhân thành đôi. Bây giờ không đồng ý, nhưng tương lai cũng sẽ có một nữ nhân cùng ngươi đi đến đầu bạc răng long.”

Cậu hiểu mình đang tự an ủi bản thân, cố gắng xem nhẹ nỗi lo trong lòng.

Cậu thầm nghĩ cứ “hẹn hò” với Lưu Bá Hề một khoảng thời gian đi đã, về phần tình cảm thì lâu dài cũng sẽ nguội lạnh thôi. Nhưng… Nói thì thế thôi, mỗi lần nghĩ tới vẫn thấy đau đến tê tâm liệt phế, thật sự không muốn nghĩ nữa.

Mà hôm nay vấn đề này lại lần nữa hiện lên trước mặt bọn họ, vừa nghĩ tới sau này Lưu Bá Hề sẽ thành thân với người khác, Dạ Vị Ương cảm thấy tim mình đau đến mức vỡ tan từng mảnh.

“Trước tiên ngươi hãy nghe ta nói hết đã.” Vòng tay qua thắt lưng nam nhân, Lưu Bá Hề cầm lấy tay Dạ Vị Ương siết thật chặt.

“Hoàng thượng lập ra hôn sự này, nửa là cố ý, nửa là tính kế. Cố ý là muốn xem ta có thật sự chấp nhận hay không. Còn phần tính kế là nếu ta từ chối nhất định Kiến An sẽ thương tâm, mà ngươi biết đó, công chúa là bảo vật trong lòng thái hậu, cho nên thái hậu sẽ sớm hồi cung.”

“Kiến An giả vờ nhảy hồ tự sát, thái hậu thương xót công chúa nên hạ lệnh ta chăm sóc nàng ấy. Sau khi hoàng thượng và ta thương lượng quyết định thuận nước đẩy thuyền thỏa mãn yêu cầu của thái hậu. Hơn một tháng nay mỗi ngày ta ở trong phủ công chúa có hai mục đích, một là kiểm tra xem thái hậu có để đồ vật quan trọng nào trong phủ công chúa hay không, hai là dò xét một chút chuyện thái hậu. Vì tránh để cho thái hậu chú ý tới ngươi, ta đành kiềm nén không viết thư cho ngươi, chỉ có thể nghe ngóng tin tức của ngươi từ người khác.”

Người trong ngực thật sự đã yên tĩnh trở lại, tiếng hít thở kéo dài khiến Lưu Bá Hề cảm thấy an tâm, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Dạ Vị Ương rồi dừng lại ở phía sau gáy, nam nhân trong ngực mẫn cảm run lên một cái làm cho Lưu Bá Hề nhớ lúc Dạ Vị Ương khi ở trong điện cũng từng vì hắn tức giận với công chúa mà bị dọa đến run rẩy thế này.

Rõ ràng dám khiêu chiến với hoàng thượng và công chúa, dám một mình ra ngoài bôn ba ngàn dặm xây dựng thủy lợi điều tra tham quan, ở Ngọc Hành sơn bị đau đến chết cũng nhẫn nhịn, nhưng bây giờ lại giống như Tiểu Miễn Tử nhạy cảm, thật sự đáng yêu vô cùng!

“Lúc ngươi ở ngoài điện ta đã nghe thấy thanh âm của ngươi, nhưng thừa dịp công chúa đi ra ta phải ở trong phòng tìm kiếm đồ, sau đó ta tìm được thư tín của thái hậu giấu trong phòng công chúa. Ngươi có biết lúc đó ta muốn ra ngoài gặp ngươi nhiều thế nào không?” Thấy người mình yêu bị kẻ khác vũ nhục nhưng không thể đi ra ngay lập tức, trong lòng Lưu Bá Hề lúc ấy mâu thuẫn giãy giụa hơn bất cứ lúc nào.

Ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được thì lấy tư cách gì bảo vệ quốc gia?

Tuy đây chỉ là chuyện nhỏ nhưng lại khiến Lưu Bá Hề phân vân giữa hai lựa chọn: hoàn thành nhiệm vụ hoặc đi ra bảo vệ người thương. Trong hai khó khăn này hắn lựa chọn thứ quan trọng hơn, mau chóng tìm được thư tín thái hậu để không phải lãng phí vô ích thời gian cả tháng nay.

Không phải Dạ Vị Ương không đủ quan trọng với hắn mà Lưu Bá Hề biết, nếu Dạ Vị Ương dám kéo triều thần đến đòi người cũng sẽ đủ can đảm, sáng suốt và quyết đoán để đối mặt với chuyện gây khó dễ của công chúa.

“Ngươi trách ta không ra ngoài với ngươi đúng không?”

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc xõa dài của Dạ Vị Ương sau lưng, Lưu Bá Hề tiến gần đến hưởng thụ mùi thơm trên người cậu. Thấu hiểu nhau càng nhiều lại càng không thể nhịn được muốn yêu thương cậu nhiều hơn một chút.

Tựa như vũng bùn, càng lún càng sâu, nhưng đồng thời cũng cam tâm tình nguyện bị nhấn chìm trong đấy.

“Những gì ngươi nói đều là thật?” Dạ Vị Ương xoay người nhìn với Lưu Bá Hề, người nọ thản nhiên cười nói: “Ta sẽ không lừa ngươi.”

“Vậy ngươi có cảm thấy ta ngang ngược cố tình gây rối không?” Sau khi nghe Lưu Bá Hề giải thích, Dạ Vị Ương thật sự muốn kiếm cái lỗ nào đó chui xuống. Rõ ràng cậu rất tin tưởng nhân cách của Lưu Bá Hề, biết người này một khi đã nói thương cậu, bảo vệ cậu tuyệt đối sẽ không lừa dối mình, nhưng cậu chưa hiểu rõ đầu đuôi sự việc đã vội tỏ vẻ tức giận với Bá Hề.

Nhìn lo lắng tự trách trong mắt Dạ Vị Ương, trong lòng Lưu Bá Hề khẽ run lên, giống như có gì đó nứt ra sau đó một dòng suối ấm áp chảy vào trán ngập khắp toàn thân hắn.

“Ta chỉ trách bản thân giải quyết mọi việc không chu toàn mới khiến ngươi hiểu lầm.” Ngón tay mang theo vài vết chai mỏng nhẹ nhàng xoa hai má Dạ Vị Ương, hơi nâng cằm cậu lên, Lưu Bá Hề chạm vào đôi môi mềm mại kia rồi hôn xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu hứa hẹn: “Trời đất chứng giám, ta – Lưu Bá Hề cả đời này nếu phụ Dạ Vị Ương thú người khác làm vợ, ngũ lôi oanh đỉnh, chết không được tử tế.”

Không ngờ Lưu Bá Hề còn nhớ những lời mình nói lúc nãy, Dạ Vị Ương chìa tay nhẹ nhàng xoa làn môi vừa thổ lộ lời thề của đối phương, cậu biết người xưa vốn rất xem trọng lời thề, không như ở thế kỷ hai mươi mốt tùy tiện thề thốt này nọ. Cậu biết Lưu Bá Hề là nam tử hán, nói được làm được.

Nếu nói cậu không cảm động thì là giả.

Con người sống trên đời này mong muốn nhất là gì, còn không phải là hy vọng có người thật lòng thật dạ yêu mình sao?

Ai lại có thể từ chối yêu chân thành tha thiết của người khác đâu? Hốc mắt hơi phiếm hồng, Dạ Vị Ương cười nói: “Ngũ lôi oanh đỉnh chết không tử tế để sau đi, sau này nếu ngươi phản bội ta, ta sẽ không cầu thiên cầu địa gì, nhất định sẽ tự tay giết chết ngươi!”

Dứt lời Dạ Vị Ương liền cong chân hướng tới cái kia của Lưu Bá Hề đụng một cái, hành động này đối với người đến từ thế kỷ hai mươi mốt như Dạ Vị Ương mà nói thì rất bình thường, nhưng Dạ Vị Ương đột nhiên nhớ ra… người trước mặt cậu là Đại tướng quân nha, làm như vậy có phải hơi bị quá đáng hông ta?

Sửng sốt một chút, Lưu Bá Hề chợt nở nụ cười, giọng nói vừa ôn nhu vừa có phần trêu tức vang lên: “Hay lắm, thì ra ngươi luôn mơ ước đến bảo bối của ta. Thành thật khai báo, có phải ngươi đã nhìn lén ta từ lâu rồi không?”

“Ta mới không có!” Dạ Vị Ương lập tức mặt đỏ tai hồng, nhưng bình tĩnh nhớ lại… hình như là đã từng…

Dù sao cả hai đều là tuổi trẻ năng lượng dồi dào, đâu phải là lão tăng trong miếu ở độ tuổi vô dục vô cầu đâu. Bây giờ dựa vào nhau thân mật như vậy, mà người yêu đang ở ngay trước mặt mình, còn đột nhiên nói tới vấn đề mẫn cảm này, thật tình Dạ Vị Ương cảm thấy cho dù cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

“Còn không thành thật hửm?” Lưu Bá Hề xoay người một một cái áp lên người Dạ Vị Ương cù lét, Dạ Vị Ương nhất thời cười đến khằng khặc vội vàng xin tha: “Đừng, đừng chạm! Mau ngừng tay!”

“Nói thật cho ta nghe nào, rốt cục có hay không?” Nhìn khuôn mặt Dạ Vị Ương ửng đỏ đến mang tai, Lưu Bá Hề không nhịn được muốn khi dễ nam nhân có bộ dáng làm lòng người thương tiếc này. Hắn thầm nghĩ vẻ mặt này của Dạ Vị Ương chỉ có thể một mình hắn được nhìn thấy thôi.

Dạ Vị Ương thiếu chút nữa cười chảy nước mắt, hai tay đánh vào vai của Lưu Bá Hề, giả vờ tức giận nói: “Ta còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử, kết quả là một con sói bọc da cừu. Còn không mau đi xuống, muốn đè chết ta sao?”

“Chính nhân quân tử cũng là nam nhân, chính nhân quân tử cũng sẽ động tình, chính nhân quân tử…” Lưu Bá Hề cũng không rời khỏi người Dạ Vị Ương, ngược lại cả người còn đè ép xuống, khoảng cách quá gần, cơ hồ chớp mũi hai người đều đụng nhau.

Thời điểm chóp mũi chạm vào, đôi mắt vốn ôn nhu lại lóe lên đốm lửa dục vọng, nhìn thẳng vào trong mắt Dạ Vị Ương.

Đều là nam nhân, Dạ Vị Ương cho dù không rõ ánh mắt gắt gao kia biểu thị điều gì, nhưng cậu biết cái thứ cứng cứng đang chạm trên đùi cậu của Bá Hề là gì nhé! Huống chi, cái vật đó không chỉ cứng mà nóng hừng hực như muốn phỏng cả da cậu kìa.

Tâm trí Dạ Vị Ương bỗng chốc mơ màng, kiếp trước cậu không phải là người thông thạo vấn đề này, bây giờ lại càng không biết.

Thấy Dạ Vị Ương không tỏ vẻ cứng ngắc cho lắm, Lưu Bá Hề thân mật nói: “Ngươi không thích thì cứ nói, ta sẽ không ép buộc ngươi.”

______________________________

Edit nói ra suy nghĩ của mình: *Xỉa răng* còn hơn đường phèn.

Hết chương thứ sáu mươi

 

Bình luận

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *