Chương thứ hai mươi tư
…
Trình Kiến Du bị Giang Diễn ép vào không gian chật hẹp, cậu cố gắng đẩy đôi vai rắn chắc của hắn ra, giành lấy thế chủ động: “Giang Diễn, tôi nợ cậu anh rất nhiều, nhưng tôi không nợ anh. Cho dù có nợ anh đi chăng nữa thì năm năm nay tôi vẫn chưa trả đủ hay sao?”
Mỗi lời Trình Kiến Du nói ra giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim của Giang Diễn, máu tuôn ra chảy theo mạch máu xuống tứ chi nóng hổi, hắn cảm thấy mình giống như một con thú hoang đói bụng đã lâu, hận không thể lột da xé thịt Trình Kiến Du nuốt vào bụng, chỉ có như vậy mới giảm bớt được thù hận trong lòng. Đôi mắt hắn chứa đầy tơ máu, đỏ ngầu và lạnh lẽo. Hắn bóp cằm Trình Kiến Du, thở hổn hển: “Em coi tôi là cái quái gì vậy?”
Trình Kiến Du nhìn thẳng vào mắt hắn, bình thản nói: “Tôi cần một khuôn mặt giống với Ôn Nhạc Minh, mà anh thì cần thỏa mãn dục vọng của mình, hai chúng ta theo nhu cầu riêng mà thôi.”
Hà tất phải tức giận như thế?
“Em coi tôi là kẻ thay thế?”
Cổ họng của hắn khô khốc và đau đớn. Hơi thở của Trình Kiến Du đều đều, kèm theo tiếng ù tai. Cả thế giới như im lặng, ngoại trừ hai thứ âm thanh này. Hắn cất cao giọng, âm u đáng sợ: “Em dám coi tôi là kẻ thay thế?”
Hắn bị sỉ nhục, nỗi nhục trước giờ chưa từng có. Tự cao tự đại như hắn, vậy mà lại bị người bên gối xoay như chong chóng. Tại sao Trình Kiến Du có thể nhục nhã hắn như vậy?
Biểu cảm say mê của Trình Kiến Du khi trên giường, sự dịu ngoan, ân cần săn sóc ngày thường, tất cả đều là dành cho người khác, mà người đó còn là người cậu mà hắn kính trọng. Suy nghĩ này giống như một quả bom hạt nhân bùng nổ trong đầu, hắn chỉ muốn kéo Trình Kiến Du chết chung, ai cũng đừng hòng ra khỏi căn phòng này.
Ánh đèn màu trắng trên đỉnh đầu phản chiếu thành một vầng sáng trong đôi mắt trong veo của Trình Kiến Du. Cậu thật thẳng thắn, chẳng hề muốn nói một lời dối trá nào. Những ngón tay hắn đang siết lấy quai hàm cậu trở nên đau nhức.
Giang Diễn ngẩng đầu lên nhìn vào ngọn đèn, rồi lại nhìn vào Trình Kiến Du, cảm thấy sẽ không thể khống chế được bản thân mình nữa: “Trình Kiến Du, em cũng thật tàn nhẫn.”
Trình Kiến Du cảm thất thật nực cười, ở bên cạnh Giang Diễn, lợi thế duy nhất của cậu là một trái tim không thuộc về hắn. Nếu trái tim không đủ tàn nhẫn, nó đã sớm mang đầy vết thương, không còn nguyên vẹn.
Hai người bọn họ, làm gì có ai tốt đẹp hơn ai?
Giang Diễn rút tay về, xoa mạnh những khớp xương đang phát đau của mình. Không liếc nhìn Trình Kiến Du thêm một lần nào nữa, hắn sải bước đi ra ngoài, va sầm vào cánh cửa sắt chống trộm. Âm thanh đinh tai vang vọng trong hành lang trống rỗng. Hàng xóm bên cạnh mở cửa ra xem, chỉ thấy một bóng lưng cao ngất và thẳng tắp.
Trình Kiến Du rót một ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm, nằm dài trên sofa, nhìn lên chiếc đèn tròn và từ từ nhắm mắt lại. Kỳ thực cậu không thích uống rượu, chỉ lúc nào đặc biệt phiền lòng thì mới uống để giải tỏa tâm trạng.
Vào mùa hè năm mười bảy tuổi, căn phòng tầng trên vẫn luôn trống đã có người dọn đến. Trước khi gặp Ôn Nhạc Minh, cậu đã nghe tên anh từ những người hàng xóm của mình – một sinh viên ưu tú của Đại học Y Cambridge, gia đình quyền quý, ngoại hình khiến các cô thiếu nữ tim đập thình thịch, vừa mới dọn tới ngày đầu tiên đã vội vã đua nhau đến giúp đỡ dọn dẹp vệ sinh.
Trình Kiến Du không yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một người đàn ông mặc âu phục gọn gàng và tinh tế dưới chiếc áo blouse trắng, nói tiếng Anh giọng London lưu loát, lại biết dùng nước hoa với cả khuy măng sét và dây xích cài áo vest, đối với một cậu thiếu niên mà nói là một khoảng cách rất xa không thể vượt qua.
Mãi đến một lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cô của Trình Kiến Du đi xem mắt, giấu giếm nhà trai việc mình đèo bòng một đứa cháu trai. Bà lo lắng Trình Kiến Du có mặt sẽ làm hỏng chuyện tốt của mình, nên đã nhốt cậu vào nhà kho, và hứa sẽ thả ra vào ngày hôm sau. Lúc xem mắt, hai người rất vừa ý đối phương, người cô lập tức đi thăm nhà người đàn ông kia để tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và nhờ hàng xóm mở khóa thả Trình Kiến Du ra. Không may thay, hàng xóm mải chơi mạt chược quên mất chuyện này. Mãi đến ngày thứ hai, Ôn Nhạc Minh phát hiện Trình Kiến Du biến mất, hàng xóm lúc ấy mới vỗ trán nhớ ra.
Trong cơn hoảng loạn, Trình Kiến Du nắm chặt góc áo của Ôn Nhạc Minh. Anh an ủi cậu hết sức chu đáo và kiên nhẫn, nhắc đi nhắc lại với cậu là đừng sợ, đã có anh ở đây. Như vậy còn không rung động sao? Cậu trở nên liều lĩnh, bất chấp tất cả, thường xuyên xuất hiện trước mặt Ôn Nhạc Minh, bám lấy anh giống như một chú gấu túi. Lúc ấy mong ước duy nhất của cậu là lớn lên sẽ kết hôn với Ôn Nhạc Minh.
Ôn Nhạc Minh từ chối cậu, lại cho cậu một lời hẹn ước tuổi hai mươi hai. Một người quang minh chính đại như Ôn Nhạc Minh, có thể cho cậu hi vọng đã là đại biểu cho sự khẳng định. Ngày đầu tiên khi thi đại học xong, Ôn Nhạc Minh dẫn cậu đi thư giãn. Hai người trèo đèo lội suối, chụp ảnh trời mây trăng sao, giữa tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, cậu biết đã gặp gỡ đúng người. Nhưng tiếc thay, những áng mây đầy màu sắc thì dễ tan, ngọc lưu ly thì dễ vỡ, trên thế gian này những điều tốt đẹp thường không bền lâu. Vụ tai nạn xe hơi tàn khốc giống như một cây búa khổng lồ, đánh thức cậu khỏi giấc mơ đẹp. Giây phút bị chiếc xe buýt mất phanh đâm vào, Ôn Nhạc Minh mở cửa ghế phụ, đẩy Trình Kiến Du ra mà không chút do dự. Cậu đã sống sót, không hề bị thương. Chiếc xe bị lật và nhào lộn, bắp chân của Ôn Nhạc Minh bị đè ở khe cửa. Trình Kiến Du cố hết sức cũng không thể nhấc nổi chiếc xe nặng cả ngàn cân. Cậu chưa bao giờ chán ghét sự yếu đuối của mình như trong khoảnh khắc ấy.
Lúc cậu đã mệt đến mức kiệt sức, xe cứu thương mới chầm chậm đến nơi. Đấy là lần đầu cậu được gặp người nhà của Ôn Nhạc Minh, cũng là lần cuối cùng. Bọn họ trút giận lên cậu, không cho phép cậu đến thăm Ôn Nhạc Minh, ngay cả anh ấy nằm ở bệnh viện nào cậu cũng không hề biết.
Mãi đến hai năm sau tình hình mới có biến chuyển. Lúc ấy Trình Kiến Du đang thực hiện thi tốt nghiệp trường cảnh sát. Bởi vì chứng sợ bóng tối đột nhiên phát tác, tất cả mọi cố gắng trở thành công cốc. Trong giờ phút cuộc sống bế tắc, chị gái của Ôn Nhạc Minh đột nhiên xuất hiện, lấy ra một xấp dày những bức thư cậu gửi, trào phúng hỏi cậu: “Cậu muốn gặp nó đúng không?”
“Đúng vậy.” Trình Kiến Du trả lời không chút lưỡng lự.
Cậu được ngồi máy bay vượt trùng dương đi đến một viện điều dưỡng. Cách bức tường kính trong suốt, những gì cậu nhìn thấy lại là một người đàn ông mắc chứng hysteria u ám và điên cuồng. Một người từng tự tin kiêu ngạo, tinh tế đến mức bới lông tìm vết, sau hai năm triền miên trên giường bệnh, ngay cả nhu cầu sinh lý cơ bản cũng phải nhờ người khác giúp đỡ. Sự đau đớn đã thiêu rụi hoàn toàn hào quang xung quanh anh, chỉ còn lại một cái xác không hồn.
(Hysteria, tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri hay chứng cuồng loạn là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc).
Chị gái của Ôn Nhạc Minh đã tàn nhẫn như vậy, nghiền nát bức tượng thần mà cậu luôn ngưỡng mộ trong lòng, biến nó thành một bãi đất bùn vô giá trị, giẫm trên mặt đất, khiến cậu nhìn cho thật rõ. Nếu như có thể, Trình Kiến Du sẵn sàng chịu đựng thay anh, ít nhất cậu sẽ không cảm thấy đau khổ và áy náy như vậy.
Cậu của lúc ấy, sống lay lắt qua từng ngày tháng. Sự nghiệp thì gặp phải cú đánh nặng nề. Sự xuất hiện của Giang Diễn đã cho cậu một liều thuốc kích thích, cho cậu hy vọng tiếp tục sống, cho cậu khoảng trống để có thể hô hấp, để cậu có thể thoát khỏi quãng thời gian u ám đó. Hiện giờ mặt trời đã bừng lên, bầu trời lại sáng, cho dù cậu đã từng sai lầm, thì cũng đã đủ rồi. Cuộc sống của cậu không thể lãng phí thêm nữa, phải do chính tay cậu nắm giữ. Cậu muốn sống thật tốt vì chính bản thân mình.
Dự án phim “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi” được xác lập thành công. Bộ phận kế hoạch và tuyên truyền đã lập một tài khoản Weibo để đăng bài quảng bá cho bộ phim, mượn danh tiếng của nam chính Chung Lộ Niên và đạo diễn Quảng Dật Tiên, cùng với những nghệ sĩ bọn họ tương đối quen biết đã chia sẻ. Những người yêu thích thể loại phim tội phạm bí ẩn nhìn thấy hai cái tên thương hiệu này, liền biết đây chắc chắn sẽ là một bộ phim hay.
Khi Bối Tín Hồng nhìn thấy bài đăng này, ông ta đã đập con chuột của mình một cách giận dữ. Bây giờ ông ta đang mất thời mất thế, người trong giới thì gió chiều nào xoay chiều ấy, những lời khen ngợi trước kia đã bỏ ông ta mà đi. Ông ta thực sự không cam tâm.
Bối Tín Hồng u ám nhìn màn hình máy tính hồi lâu, cười khềnh khệch. Tội phạm bí ẩn là thể loại ít phổ biến nhất trong số những thể loại kén người xem. Chỉ có một số ít các bộ phim gây được tiếng vang lớn. Ngay từ ban đầu, ông ta đã không hài lòng khi Trình Kiến Du viết thứ kịch bản không hợp thị hiếu này. Tuy nhiên, nó lại lọt vào mắt xanh của Nam Ca nên ông ta đành miễn cưỡng để Trình Kiến Du tiếp tục viết. Bây giờ ông ta cần viết một bộ phim hài tình cảm mà khán giả trẻ thích. Ông ta sẽ mời Chu Giác Thanh đảm nhận vai chính. Bộ phim sẽ khởi quay và công chiếu cùng thời điểm với “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi”. Bởi vì có ưu thế từ đề tài, đến lúc ấy, doanh thu phòng vé sẽ hoàn toàn đè bẹp “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi”. Có như vậy ông ta mới hả giận.
Không phải là viết kịch bản thôi sao? Ông ta không tin không có Trình Kiến Du ông ta sẽ không làm được gì.
Giang Diễn không nhớ hắn đã về nhà bằng cách nào. Xưa nay tay lái hắn rất vững, cho dù tâm trạng có mất kiểm soát đến đâu, hắn cũng vẫn khống chế được đôi tay của mình. Nhưng hôm nay là ngoại lệ. Suốt quãng đường hắn chạy nhanh như tên bắn, tiếng động cơ gầm rú dữ dội, gió mạnh tạt vào khuôn mặt không còn cảm giác.
Cảm xúc xa lạ chi phối lý trí của Giang Diễn, mãi đến lúc đặt chân trong phòng khách trống rỗng, mới phát giác hai tay mình vẫn luôn run rẩy, mạch máu sau tai đập phừng phừng. Hắn giống như một hành tinh đang không ngừng giãn nở, bành trướng, các loại vật chất tối mang tên khuất nhục, tức giận và không cam tâm bị phong ấn trong cơ thể hắn, chỉ cần một chút kích thích cũng đủ khiến hắn và Trình Kiến Du ngọc đá cùng tan, cả hai đều bị tổn thương.
Giang Diễn hít sâu một hơi, bật đèn phòng khách, lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, lật tìm tên một người bạn trong danh bạ, nhờ đối phương điều tra quá khứ của Trình Kiến Du. Ngón cái hắn bấm gửi tin nhắn, ngồi banh chân trên ghế sofa, hai tay chống lên đầu gối nhìn chằm chằm vào màn hình TV tối đen mà thẫn thờ.
Hôm nay là ca trực của dì Thang. Nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Giang Diễn, bà vốn đang muốn hỏi hắn đã ăn cơm chưa, đành phải nhịn. Nghĩ đến một chuyện vui, bà dè dặt nói với hắn: “Cậu chủ, chương trình giải trí của cậu và cậu Trình hôm nay phát sóng đấy, cậu có muốn xem TV không?”
Sau một hồi im lặng, Giang Diễn quay sang nhìn chằm chằm vào bà. Bà bị đôi mắt khủng bố của hắn nhìn làm cho toàn thân nổi da gà, nhanh chóng nói: “Cậu chủ, nếu không xem TV thì cậu ăn cơm trước nhé?”
“Bật TV lên.” Giọng nói của Giang Diễn lạnh lẽo giống như được phủ một tầng băng.
Dì Thang vội thở phào nhẹ nhõm. Lúc Trình Kiến Du còn ở đây mọi việc thật tốt, cậu chủ rất dễ nói chuyện, hiện giờ cậu không có nhà, hắn càng ngày càng khó hầu hạ rồi. Bà bật TV lên, chuyển kênh sang đài Pineapple, rót một cốc nước đặt lên trên bàn, lặng lẽ lùi ra ngoài, chỉ sợ chọc giận Giang Diễn.
Giang Diễn cầm cốc nước lên, lòng bàn tay khẽ vuốt ve cạnh cốc. Trên TV, chương trình giải trí vừa mới bắt đầu, đang chiếu một đoạn VCR ngắn gọn giới thiệu những thành viên tham gia kỳ này, phía sau tên Trình Kiến Du kèm thêm một dấu đóng mở ngoặc – bạn trai đang hẹn hò của Giang Diễn.
Thật châm biếm.
Khi chiếu đến đoạn phỏng vấn, Giang Diễn nhớ là biên đạo đã hỏi hắn một mớ câu hỏi linh tinh, cũng chẳng nhớ mình đã trả lời lấy lệ những gì nữa.
“Nếu phải tặng Trình Kiến Du một món quà thì anh sẽ tặng gì?”
“Tặng cái gì cậu ấy thích.”
“Vậy cậu ấy thích gì?”
“…”
“Được rồi, câu hỏi tiếp theo. Hai người sẽ ăn và không ăn gì trong ngày sinh nhật của Trình Kiến Du?”
Trong TV, Giang Diễn vô tâm trả lời: “Ăn hải sản, không có gì là không ăn được.”
Ngoài TV, Giang Diễn cau mày và dựa cả người vào ghế sofa, một cánh tay vươn ra gác lên tay vịn. Lúc đó, hắn quên rằng Trình Kiến Du bị dị ứng với hải sản, nên đã trả lời một cách tùy tiện. Còn về những gì Trình Kiến Du thích, hắn thực sự không hề biết.
Kết thúc phần hỏi đáp, ống kính chuyển sang Trình Kiến Du. Trình Kiến Du ngồi nhàn nhã trên sofa, tư thế lười biếng sát tóc, giống một người đẹp rắn rết, có thể nuốt chứng người vào bụng.
“Nếu phải tặng quà cho Giang Diễn, cậu sẽ tặng gì?”
“Hmm, những món quà liên quan đến trò chơi, và cả giày chơi bóng nữa.”
“Vào sinh nhật Giang Diễn, hai người sẽ ăn gì, không ăn gì?”
“Món Ý hoặc món Pháp. Anh ấy không thích ăn đồ Nhật hay đồ Hàn, bởi vì ghét mù tạt và dầu mè.”
Giang Diễn bưng ly nước lên uống một ngụm, yết hầu trượt lên trượt xuống. Hắn yên lặng nhìn Trình Kiến Du bình tĩnh thong dong trên màn hình, tâm trạng vô cùng bực dọc. Trình Kiến Du rất hiểu hắn, kể cả những sở thích hay sở ghét mà hắn chưa bao giờ nói, cậu cũng vẫn nhớ rõ ràng.
“Cậu thích nhất điểm gì ở Giang Diễn?”
“Tôi thích khuôn mặt của anh ấy.”
“Cậu cảm thấy bạn trai mình là một người như thế nào?”
Trình Kiến Du im lặng trong chốc lát, rồi trả lời dứt khoát: “Khiêm tốn, dịu dàng, điềm tĩnh.”
Ngón tay đang ma sát cốc nước khựng lại, Giang Diễn nhìn chằm chằm vào TV, mỉm cười hung ác. Khiêm tốn, dịu dàng, điềm tĩnh chết tiệt, Trình Kiến Du nói về ai hắn còn không biết sao?
Thì ra Ôn Nhạc Minh mới là bạn trai của Trình Kiến Du, đến hôm nay hắn mới biết.
Đột nhiên, một tiếng nổ “bốp”, vang lên. Do lực ép của lòng bàn tay tăng đột ngột, chiếc cốc thủy tinh trong tay hắn vỡ tan thành từng mảnh, làm ướt chiếc áo phông màu xám, chỉ còn lại phần đáy cốc rơi trên sàn nhà. Giang Diễn liếc mắt nhìn sàn nhà đầy vụn thủy tinh, rút vài tờ giấy ăn, lau đi vết cắt rướm máu trong lòng bàn tay. Có câu “Tay đứt ruột xót”, nhưng giờ phút này hắn lại không cảm thấy đau đớn một chút nào.
Điện thoại trên bàn rung vù vù. Đài Pineapple @ tên hắn trên Weibo, kèm theo một lời chúc phúc ngọt ngào: “Anh là nhạc, cậu là lời, hai người hợp thành một bài hát tuyệt vời. Chúc hai bạn tâm đầu ý hợp, luôn luôn hạnh phúc.”
Bạn bè trong giới thi nhau chia sẻ, lời chúc phúc ùn ùn kéo đến, giống như xát muối vào vết thương của hắn, hơn nữa lại còn là xát từng bao, từng bao một. Toàn thân Giang Diễn lạnh toát, thô bạo giơ điện thoại lên muốn nện xuống sàn nhà, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc thì có một tin nhắn WeChat nhảy ra.
[Tống Ứng Phi]: Tôi thấy ảnh chụp hai người ôm nhau rồi, nhìn không rõ lắm, cậu mới đổi kiểu tóc à?
[Tống Ứng Phi]; Hai người quay lại với nhau rồi à?
Giang Diễn nheo mắt lại, chậm rãi buông điện thoại xuống, cười nham hiểm, dùng bàn tay còn đang dính máu nhanh chóng gõ một dòng chữ.
[JY]: Quay lại rồi.
[JY]: Mau cút cho tôi.
Hết chương thứ hai mươi tư
Bình luận
Giang Diễn đã trở thành sạtboi