Ngoài đĩa trái cây, nhân viên còn đặt trên bàn hắn một chiếc thẻ màu xanh.
Trình giám chính vội hỏi: “Huynh đệ xin dừng bước, cho hỏi… đây là đàn tràng gì vậy?”
Vị tiểu ca kia cũng bối rối hỏi lại: “Đàn… tràng?”
Hắn đánh giá đạo bào trên người Trình giám chính rồi nhanh chóng hiểu ra vấn đề, bèn cười nói: “Sợ là tiên sinh đi nhầm chỗ rồi. Chỗ của bọn ta không phải nơi tu luyện mà là nơi để biểu diễn. Hàm Ký và Mị Tâm Y Xá sẽ tổ chức một sự kiện thời trang trình diễn bộ sưu tập mùa xuân mới nhất, sau khi buổi diễn kết thúc sẽ bày bán ở cửa hàng. Nếu ngài ưng ý bộ nào thì có thể viết lên thẻ, bọn tiểu nhân thấy được sẽ đưa tới cho. Nếu ngài thử thấy ưng thì hãy mua, vừa thuận tiện lại nhanh chóng.”
“Quần áo?” Trình giám chính càng nhíu chặt mày.
Tiểu ca cười nói: “Đúng vậy, chút nữa ngài xem là sẽ biết, lần này ra mắt đủ mọi loại trang phục, chắc chắn sẽ có kiểu ngài thích!”
Trình giám chính thầm ngờ vực trong lòng, thì ra mấy ngày nay Trưởng Tôn Mị Mị không làm chuyện đàng hoàng mà lại ở đây bán quần áo? Hắn có chút khó chịu, người như Trưởng Tôn Mị Mị mà giữ chức giám phó, thật sự không xứng!
Rõ ràng trước khi bế quan, mình đã nhiều lần dặn dò phải quản lý tốt Khâm Thiên Giám. Lúc trước mình có cái nhìn phiến diện nên luôn nhắm vào Trưởng Tôn Mị Mị. Chẳng qua sau vụ ở núi tuyết, Trình giám chính mới phát hiện tuy Trưởng Tôn Mị Mị không hay để tâm tới mấy việc vặt vãnh, nhưng chưa bao giờ làm hỏng chuyện quan trọng.
Nhằm giảm bớt thành kiến, Trình giám chính đã có ý giao một phần quyền lực cho Mị Mị, để hắn dần dần quen thuộc với toàn bộ Khâm Thiên Giám.
Giám phó nhiệm kỳ trước là một tên ăn hại, không hợp ý hắn. Vất vả lắm mới có một người có tài năng thực sự, nhưng vấn đề là người này lại… không chịu theo khuôn phép!
Hắn ấn huyệt thái dương, cố gắng không nảy sinh thành kiến với Trưởng Tôn Mị Mị. Tuy nhiên, sự giáo dục từ nhỏ đã nói với hắn rằng người này thực sự không thể uốn nắn được!
Trình giám chính tức giận đến mức chỉ muốn bỏ đi thẳng, nhưng lại thấy như vậy quá bất kính với Thái Tử phi. Chưa nói đến những thứ khác, Thái Tử phi đã chi bao nhiêu tiền cho đủ loại dự án của Khâm Thiên Giám rồi?
Trình giám chính biết rõ điều ấy nên phải cho cậu thể diện.
Hắn đâu phải kiểu người không hiểu lý lẽ, nếu có người nói tu tiên không tốn tiền, vậy người đó thật sự chẳng biết thế nào là nhân gian khói lửa. Chỉ riêng những dược liệu quý giá đó thôi cũng đủ để khiến hắn đau đầu rồi.
Vì vậy hắn đành gắng gượng ngồi xuống, bắt đầu ăn trái cây và các loại hạt trong đĩa.
Lục Hàm Chi vẫn đang phát biểu trên sân khấu, trên tay cậu còn cầm một chiếc thẻ giống cái đặt trên bàn Trình giám chính: “Mọi người đã thấy chiếc thẻ trong tay mình rồi chứ? Trên chiếc thẻ có đánh những con số ngẫu nhiên, sau một lúc nữa, bà chủ Trưởng Tôn Mị Mị của chúng ta sẽ lên rút thăm, bốc được số nào thì người mang con số tương ứng sẽ được tặng một món quà nhỏ.”
Lục Hàm Chi chỉ vào một đống quà tặng trên sân khấu: “Mọi người thấy được chứ? Đây là những món quà sắp được phát tặng. Ngoài ra còn có những trang phục mới trong quý và các món quà ngẫu nhiên khác. Và…”
Lục Hàm Chi nhấn mạnh: “Mị Mị cô nương sẽ trao giải thưởng lớn cuối cùng, đó chính là giải nhất của chúng ta hôm nay. Giải nhất sẽ nhận được mười hai bộ trang phục suốt bốn mùa! Xin lưu ý, không phải một, không phải hai, mà là mười hai bộ trang phục hợp thời trang bốn mùa! Xuân hạ thu đông mỗi mùa ba bộ! Một bộ chính trang và hai bộ thường phục! Hơn nữa người đạt giải còn được đích thân Mị Mị cô nương tư vấn về phong cách ăn mặc cho bản thân.”
Trưởng Tôn Mị Mị khá có tiếng tăm ở kinh thành.
Ngay lúc xe hoa của hắn vào kinh thành, cái nhãn “vật báu Tây Vực” đã được khắc ghi vào trong lòng người dân. Mọi người đều biết hắn là một người đàn ông thích mặc đồ nữ, càng biết hắn từng được chỉ hôn vào phủ Thái Tử. Nhưng ngạc nhiên ở chỗ Mị Mị cô nương lại được tất thảy mọi người quý mến.
Có người trời sinh đã có duyên, vả lại có ai mà lại không mê người đẹp?
Lục Hàm Chi nói xong, từng tràng vỗ tay đã vang lên từ phía khán giả.
Trưởng Tôn Mị Mị là nam nhưng lại đam mê trang phục của nữ giới. Ai mà chẳng muốn nhận được lời khuyên từ một người đã có sự nghiên cứu kỹ lưỡng cả về quần áo nam và nữ như hắn chứ?
Thực tế đã chứng minh bất kể là cổ đại hay hiện đại, thích chưng diện đã là bản tính của con người.
Phát biểu xong, Lục Hàm Chi lập tức tuyên bố: “Vậy ta sẽ không lảm nhảm nữa, buổi trình diễn hôm nay chính thức bắt đầu! Bộ sưu tập đầu tiên lên sân khấu là chính là thường phục mùa xuân, Hán phục truyền thống của Đại Chiêu.”
Mọi người đều nghĩ Mị Mị cô nương sẽ là người đầu tiên bước lên sân khấu. Nhưng đến khi người mẫu đầu tiên xuất hiện, ai cũng ngây người.
A Nghiêu và A Thiền không biết từ lúc nào đã đi vào hậu trường, hai đứa mặc trang phục thư sinh nhỏ, chững chạc bước ra.
Lục Hàm Chi đưa lời thuyết minh cho nhân viên của Mị Tâm Y xá – Cầm Sắt.
Cầm Sắt là dân chuyên, có thể giải quyết chuyện này suôn sẻ. Dù đã dày công đào tạo nhân viên, nhưng nàng vẫn lo lắng khi giao một sự kiện lớn như vậy cho người khác.
Lúc này nàng đỡ cái bụng to tướng đứng một bên sân khấu. Nơi này được thiết kế để phóng đại âm thanh, phần dưới trống không, nếu đứng ở đây nói thì âm thanh sẽ to hơn nhiều so với những nơi khác.
Mặc dù không tốt bằng micrô, nhưng chí ít toàn bộ khán giả đều nghe rõ.
Cầm Sắt giới thiệu: “Đang bước lên sân khấu là trang phục thư sinh cho mùa xuân, kiểu dáng dành cho trẻ em. Mọi người đều biết rằng học viện Hàm Chi vừa mở một lớp học vỡ lòng, đây cũng sẽ là lô đồng phục học sinh đầu tiên của trường. Hoa văn được thêu trên ngực là biểu tượng của tinh thần phấn chấn và sức sống của trẻ thơ, đồng thời cũng tượng trưng cho niềm hy vọng rằng con em chúng ta sẽ phát triển lớn mạnh thêm nữa trong tương lai.”
Trang phục thư sinh trên người A Thiền trông vô cùng tươm tất và dễ thương, bé là người đầu tiên bước lên phía trước, phô bày từng mặt của trang phục cho khán giả bốn phía xem, sau đó quay người bước về.
Trên đường về đi ngang qua A Nghiêu, hai đứa nhỏ đập tay nhau rồi đi tiếp. Hành động nhỏ này khiến cả hội trường cười phá lên, ai nấy đều thấy hai đứa trẻ này rất đáng yêu. Còn có người hỏi đây là con nhà ai, vài người từng gặp A Thiền và A Nghiêu bèn đáp đó là hai tiểu hoàng tôn.
Mọi người lập tức trở nên nghiêm túc, xem ra buổi diễn này được triều đình bảo kê, là buổi diễn hàng thật giá thật chứ không phải trò đùa đơn thuần.
Sau đó lại có thêm vài đứa trẻ đi đằng sau, toàn bộ đều được đích thân Trưởng Tôn Mị Mị lựa chọn từ lớp vỡ lòng, có cả nam và nữ.
Khi chương trình diễn ra được một nửa, Cầm Sắt thông báo: “Bây giờ cửa hàng sẽ trao tặng đợt quà đầu tiên, xin mời bà chủ Trưởng Tôn Mị Mị của chúng ta lên bốc thăm con số trúng thưởng.”
Trưởng Tôn Mị Mị mặc lễ phục màu đen, lấy ra ba tấm thẻ từ trong hộp.
Cầm Sắt nhận lấy rồi bắt đầu hô: “Chúc mừng ba vị khán giả của chúng ta, mỗi người nhận được một bộ quần áo trẻ em mẫu mới. Tất cả đều là kiểu dành cho trẻ em, mình không mặc được có thể tặng cho con cháu họ hàng, hoặc có thể bán lại với giá thấp cho các khán giả tại chỗ. Giá bán của một bộ trang phục này là 75 văn tiền, xin báo giá luôn để mọi người tham khảo.”
Các khán giả đoạt giải ồ lên reo hò, 75 văn cũng không phải một con số nhỏ.
Lập tức có nhân viên giao bộ trang phục cho họ, những người đó đã bán chúng ngay khi vừa nhận được với giá 55 văn.
Có thể thấy những bộ đồ nhí này vẫn rất được lòng các bậc phụ huynh.
Lên sân khấu tiếp theo là một số thường phục dành cho người lớn, có cả mẫu cho nam và nữ, trong đó có một số bộ cũng được trao tặng. Vài vị khách VIP nhìn trúng mấy bộ nên bảo nhân viên đưa qua chốt đơn ngay.
Một số người đặt hàng tại chỗ, buổi biểu diễn còn chưa kết thúc mà Lục Hàm Chi đã nhận được ba đợt đơn đặt hàng.
Hóa ra những người này từ nơi khác đến, trong đó có vài thương nhân chuyên về hàng may mặc tới từ Giang Nam, còn đặt đến hàng trăm bộ.
Lục Hàm Chi hết sức ngạc nhiên, đồ may sẵn vốn không rẻ, ít thì mấy chục văn, nhiều nhất phải lên tới mấy trăm văn, xem ra Giang Nam trù phú thật, hiệu may cũng không hề ít.
Một thương nhân muốn làm quen với Lục Hàm Chi, tán gẫu với cậu về phong cảnh nên thơ của vùng sông nước Giang Nam. Lục Hàm Chi thầm nghĩ đời này nhất định phải tham quan hết chân trời góc bể Đại Chiêu mới được.
May mà nói chuyện xong, vị thương gia Giang Nam này cũng ký ngay một đơn hàng lớn mấy trăm bộ, không phí công cậu đứng nghe hắn lảm nhảm.
Khi tiếng vỗ tay trong hội trường càng trở nên nồng nhiệt, phần cao trào của buổi diễn cuối cùng cũng đến!
Trưởng Tôn Mị Mị trong bộ đồ Tây lộng lẫy chậm rãi bước ra từ cuối đài chữ T.
Bộ trang phục này chỉ làm để trình diễn chứ không phải món trọng điểm để nhận đơn đặt làm. Nhưng phải nói bộ đồ này cực kỳ đẹp khi được Trưởng Tôn Mị Mị khoác lên. Đó là một bộ váy tối màu với vẻ đẹp lộng lẫy không thể chối cãi.
Lục Hàm Chi gọi bộ trang phục này là Bá tước Bóng đêm, một cái tên tràn ngập sắc thái bí ẩn. Thêm mánh quảng cáo, lại kèm theo tiếng nhạc chưa ai từng nghe qua.
Cuối cùng, màn trình diễn này được đẩy lên cao trào.
Lúc này, Trình giám chính đang ngồi trong khu vực VIP lại cau mày. Thế này thì còn ra thể thống gì?
Vậy mà còn để chân trần, kỳ quặc!
Thôi quên đi, hắn không hiểu thú vui của người ta, đành mặc kệ đừng nhìn vậy!
Buổi biểu diễn trước mắt dường như chẳng liên quan gì đến hắn, hắn chỉ ngồi đó uống trà, ăn trái cây phần mình.
Các cô nương vô cùng phấn khích và hâm mộ Mị Mị cô nương. Nhưng sao Mị Mị cô nương lại không thích nữ chứ?
Nếu Mị Mị cô nương thích nữ thật, họ sẽ rất sẵn lòng!
Có điều hẳn gu chọn chồng của Mị Mị cô nương cũng giống họ nhỉ? Nghĩ đến đây, các cô nương có chút ỉu xìu, nhưng điều này cũng không ngăn được tình yêu của họ dành cho Mị Mị.
Các chàng trai cũng rất hào hứng, thậm chí còn có người còn tỏ tình với hắn ngay tại chỗ.
Mị Mị cô nương lộ vẻ cao ngạo, dường như chẳng thèm để tâm đến mọi người trong hội trường.
Cầm Sắt cũng rất kích động, càng ngày càng ngưỡng mộ thiếu gia nhà mình. Không ngờ cậu có thể tổ chức một buổi biểu diễn khiến lòng người rung động đến vậy.
Giọng nàng kích động đến run rẩy: “Chúc mừng Mị Mị cô nương đã thể hiện thành công bộ trang phục Bá tước Bóng đêm của chúng ta! Đây là sự kết hợp hoàn mỹ giữa nét đẹp và sự thần bí, là người nắm giữ quyền lực tối cao trong thế giới giả tưởng! Xin chân thành cảm ơn mọi người! Tiếp theo đây, bà chủ Trưởng Tôn Mị Mị của chúng ta sẽ trao phần thưởng cuối cùng của ngày hôm nay!”
Toàn hội trường xôn xao, Cầm Sắt nói tiếp: “Hơn nữa chúng ta còn có được một niềm vui bất ngờ!”
Mọi người đều im lặng mong chờ.
Cầm Sắt nói: “Điều bất ngờ này là, ngoại trừ mười hai bộ thời trang bốn mùa và tư vấn thời trang từ Mị Mị cô nương, Mị Mị cô nương còn có thể mời người may mắn này mặc bộ trang phục Bá tước Bóng đêm và biểu diễn cho mọi người đang có mặt tại đây xem!”
Mọi người trong hội trường sôi sục cả lên!
Dù là nam hay nữ, ai cũng muốn thử khoác lên mình bộ trang phục chỉ dùng để biểu diễn chứ không thể mặc ra ngoài cho người ta ngắm nhìn được này!
Trưởng Tôn Mị Mị cũng rất mong chờ, không biết ai có thể may mắn nhận được sự tư vấn riêng từ hắn.
Trình giám chính ở khu vực VIP cũng rất bất lực, khi nào chương trình này mới kết thúc đây?
Trên sân khấu, Trưởng Tôn Mị Mị đã chọn được con số cuối cùng.
Hắn chậm rãi lắc chiếc thẻ trong tay, cười nói: “Số 83!”
Mọi người trong hội trường nhìn quanh, tất cả đều tìm kiếm người may mắn nhận được số 83 đó.
Trên lầu, Trình giám chính đang uống trà đưa mắt nhìn vào chiếc thẻ viết hai số 83.
Bình luận
Hay lắm anh Trình =))), xuân tới rồi đó 🤣
Đọc 1 lượt tới đây mới bình luận. Truyện hay quá, kết đẹp cho tất cả các nhân vật, ai cũng có đôi có cặp hết. Cảm ơn chủ nhà đã làm bộ truyện này, dịch rất tự nhiên nữa. 10₫ không có nhưng🥰
Thời của anh Trình tới rồi