Tieudaothuquan

0

Trong tàu điện ngầm ồn ào náo nhiệt, Nhạc Tri Thời nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình điện thoại, bề ngoài cậu bình tĩnh nhưng tim thì đập rộn ràng.

Nhạc Tri Thời khóa màn hình rồi ngẩng đầu dòm bảng lộ trình và tên các điểm dừng, sau đó không nhịn được mở máy đọc lại tin nhắn của Tống Dục, còn cap luôn màn hình, giống như làm vậy sẽ không đánh mất những gì anh nói.

Tay kéo vòng vịn, Nhạc Tri Thời chăm chú nhìn bóng mình phản chiếu trên lớp kính cửa sổ tàu điện ngầm. Trong đầu cậu bỗng xuất hiện ảo giác, tựa như cậu đang thấy một người giống y hệt mình, chỉ có điều người đó mặc đồng phục học sinh trường Bồi Nhã.

Thế rồi, cậu nhớ lại ngày Tống Dục thay cho Lâm Dung đi họp phụ huynh cho mình.

Hôm đó là ngày 10 tháng 10 năm ngoái, đúng vào sinh nhật Nhạc Tri Thời. Ngay ngày sinh nhật mà phải bị họp phụ huynh, quả là chuyện vừa nghe đã thấy xu. Hơn nữa hôm ấy trời còn rất lạnh, sáng sớm nhiệt độ càng xuống thấp hơn. Vốn dĩ lúc thức dậy, Nhạc Tri Thời định mặc bộ đồng phục thể thao mỏng ra ngoài thì bị Lâm Dung gọi lại, bắt cậu đổi sang mặc áo khoác đồng phục.

Sau này nhớ đến, Nhạc Tri Thời không khỏi thầm cảm ơn dì Dung đã bắt mình thay đồ nghiêm trang hơn. Bởi vì lúc ăn trưa cậu nhận được tin nhắn của dì, nói buổi chiều bà và Tống Cẩn phải tham gia một buổi tiệc rượu vô cùng quan trọng. Tống Dục sẽ thay bà đi họp phụ huynh cho cậu, hơn nữa bà còn nói cuối tuần sẽ tổ chức sinh nhật bù cho Nhạc Tri Thời.

Bữa trưa vốn rất khó ăn, cà rốt xào trứng với một phần thịt lợn băm nhỏ cũng xào với cà rốt thay vì măng đông. Nhưng tâm trạng Nhạc Tri Thời rất tốt, tới ngủ trưa cũng không thèm ngủ mà vội vàng thu dọn bàn của mình. Buổi chiều bạn cùng bàn của cậu đến lớp, thấy mặt bàn sáng bóng mà giật mình.

“Ủa, cậu làm gì vậy?”

Nhạc Tri Thời dùng khăn ướt lau lần thứ ba rồi ném vào sọt rác, phủi tay nói: “Không có gì đâu, tiện tay thôi.”

Sau đó cậu ngồi vào chiếc bàn đã được lau dọn sạch sẽ này, học liền tù tì ba tiết. Mỗi khi kết thúc một tiết, cậu đều dọn dẹp cẩn thận, ngay cả ngăn kéo cũng không bỏ qua. Cuối cùng buổi họp phụ huynh cũng tới, hầu như học sinh nào cũng dị ứng với vụ này, ước mình có thể phắn ngay lập tức :3 Vì nó có khác gì buổi xét xử công khai đâu :<

Tuy nhiên, đây là lần đầu Nhạc Tri Thời mong chờ nó đến vậy.

Thời tiết xấu hơn ban sáng, ngoài trời mây đen giăng đầy. Nhạc Tri Thời bắt đầu lo lắng sợ trời mưa, chẳng biết Tống Dục có cầm theo ô không nữa. Giáo viên chủ nhiệm đến sớm, trình chiếu thử file PPT đã chuẩn bị lên màn hình, nhân tiện dặn học sinh đứng ngoài hành lang chờ.

Chẳng mấy chốc, phụ huynh đầu tiên đã đến lớp. Đó là mẹ của một bạn nữ, ăn mặc rất giản dị, bối rối đứng ở cửa phòng. Nhạc Tri Thời thấy bạn nữ kia dẫn mẹ mình vào chỗ ngồi, cuối cùng cũng không nhịn được bước ra ngoài, nằm úp sấp lên lan can nhìn một lúc rồi chạy đến chỗ cầu thang.

“Nhạc Nhạc, bố hay mẹ cậu sẽ đến vậy?” Một bạn nam đang đứng ở đầu cầu thang, huých nhẹ vào vai cậu.

“Hôm nay họ đều bận cả, nhưng anh trai tớ sẽ đến.”

“Cậu có anh trai à, sướng nhở?”

Một bạn nữ khác đi tới: “Cậu không biết sao? À đúng rồi, hồi cấp hai cậu không học ở trường này. Anh trai của cậu ấy trước kia là đàn anh học cùng trường với chúng ta, vừa đẹp trai vừa học giỏi.”

Trái tim hư vinh bé nhỏ của Nhạc Tri Thời không ngừng phồng to, thay mặt anh mình nói: “Cũng không khoa trương đến vậy đâu.” Không ngờ vừa quay đầu đã thấy chính chủ đứng sau lưng.

Tống Dục mặc một chiếc áo khoác đen như màu tóc, kết hợp với khuôn mặt đẹp trai và khí chất nổi bật khiến anh đứng trong đám đông phụ huynh cũng rất dễ nhận ra. Anh bước lên lầu, vừa ngẩng đầu đã tình cờ bắt gặp ánh mắt của Nhạc Tri Thời. Khóe môi thẳng tắp của anh khẽ nhếch, vẻ lạnh lùng thoáng giảm đi một chút.

“Anh ơi!” Nhạc Tri Thời bước lên vài bước, khi Tống Dục tới gần thì đứng cạnh anh: “Để em đưa anh tới bàn của em.”

Bạn nữ đằng sau vẫn tiếp tục nói chuyện cùng bạn nam ban nãy: “Thấy chưa, tớ không lừa cậu đúng không? Siêu đẹp trai luôn í :> .”

Đây là lần đầu tiên Tống Dục đến lớp của Nhạc Tri Thời, nhưng người cảm thấy phấn khích lại là Nhạc Tri Thời.

Chỗ cậu ngồi là ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên của dãy bàn thứ ba. Nhạc Tri Thời dẫn Tống Dục ngồi xuống, chỉ vào cốc nước ấm mình vừa rót trên bàn:

“Nếu khát thì anh uống nó nha.”

Tống Dục gật đầu, quan sát bàn của em trai, trên mặt anh không có biểu hiện gì nhưng vẫn khen một câu: “Rất sạch sẽ.”

Bạn nữ ngồi cùng bàn lập tức vì trai đẹp mà bán đứng bạn bè: “Cậu ấy lau chùi cả buổi trưa đấy ạ.”

Nhạc Tri Thời bị vạch trần tại chỗ, trừng mắt liếc bạn cùng bàn một cái: “Làm gì tới mức đó…” Cậu còn đang muốn cứu vãn danh dự của mình, thì phát hiện Tống Dục dường như không để ý lắm mà nhìn quanh lớp. Cậu hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”

Tống Dục thu hồi tầm mắt, nói với Nhạc Tri Thời: “Anh nhận ra đây là phòng học cũ của mình năm lớp 11.”

Trường Bồi Nhã thường xuyên thay đổi phòng học, đôi khi còn sửa chữa và thay đổi cả biển tên ở cửa lớp. Kể từ lúc Nhạc Tri Thời lên cấp ba, cậu đã đổi lớp bốn lần, bao gồm cả việc xếp lại lớp, nhưng không nghĩ rằng mình sẽ trải qua mùa tốt nghiệp ngay lớp Tống Dục từng học năm xưa.

“Thật sao ạ?”

Tống Dục thấy Nhạc Tri Thời rất hay vui mừng vô cớ. Anh gật đầu, chống khuỷu tay lên bàn rồi bình tĩnh nói thêm: “Anh ngồi ngay sau em.”

Những lời của Tống Dục quá mức mê hoặc. Giống như hai người bọn họ thực sự ở trong cùng một lớp học, anh sẽ ngày ngày ngồi ngay phía sau Nhạc Tri Thời, chỉ cần Nhạc Tri Thời muốn gặp thì quay đầu đã có thể nhìn thấy anh.

Tại một thời điểm nhất định, khi thời gian và không gian song song bị lùi về một năm, nếu trùng với vũ trụ mà Nhạc Tri Thời đang ở thì Tống Dục có thể cùng Nhạc Tri Thời trải qua những tháng ngày khó khăn của năm ba trung học rồi.

Nhạc Tri Thời sững sờ, sau đó không thể kiềm chế mà bật cười.

“Chỗ em ngồi, có thứ gì không thể cho anh xem không?”

Nhạc Tri Thời vội giang tay, vô cùng hào phóng nói: “Em không có gì phải giấu cả, anh cứ xem thoải mái ạ.”

Cậu dọn dẹp sạch sẽ như vậy, chỉ để chiều lòng thói cuồng sạch của Tống Dục mà thôi.

Giáo viên chủ nhiệm đang thúc giục học sinh ra khỏi lớp, Nhạc Tri Thời không thể ở lại lâu nên đành đi ra ngoài cùng các bạn khác. Mọi người không hẹn mà đứng trước cửa sổ nhìn vào trong lớp, quan sát phản ứng của giáo viên và phụ huynh. Có điều lần họp phụ huynh này, sự xuất hiện của Tống Dục giống như một tình huống đặc biệt, vô cùng thu hút sự chú ý khiến các bạn cùng lớp đều bàn tán xôn xao. Nam sinh thì nói Tống Dục rất xuất sắc, nữ sinh thì nói Tống Dục vừa đẹp trai lại vừa học giỏi, khiến Nhạc Tri Thời siêu-cấp-cuồng-anh-trai không cách nào nói lại cả bọn.

Cậu chỉ một lòng nhìn Tống Dục, còn những phụ huynh khác thì nghiêm túc theo dõi giáo viên chủ nhiệm, tỏ vẻ “Vì con cái tôi phải thật thành kính”. Tống Dục không ngẩng đầu, mà hơi cúi người lấy từ trong ngăn kéo của Nhạc Tri Thời ra một xấp giấy thi và sách tham khảo.

“Cậu tiêu rồi.” Bạn cùng bàn đứng ngoài cửa sổ nói với Nhạc Tri Thời: “Anh trai cậu đang xem bài thi kìa, chờ về nhà mà không mách bố mẹ cậu mới lạ á.”

Mọi người cũng bật cười, nhưng phản ứng của Nhạc Tri Thời thì bình tĩnh lạ thường: “Không đâu, anh ấy chưa từng mách chuyện gì cả, hơn nữa bố mẹ cũng không quan tâm lắm đến thành tích thi của tớ.”

“Thật sao, sướng nhở?”

“Vậy anh ấy lấy chúng ra làm gì?”

“Đúng vậy, dù sao tớ cũng không thích người khác mở đồ của mình ra xem đâu, kể cả có đẹp trai cũng không được.”

Nghe vậy, Nhạc Tri Thời nhíu mày: “Đó là anh trai của tớ, không phải người khác. Tớ thích cho anh ấy xem đấy.” Trước giờ cậu vẫn nổi tiếng là người tốt tính, đừng nói nổi giận, ngay cả nặng lời cũng không thấy mấy lần. Bây giờ rõ ràng cậu đang không vui, khiến các bạn nữ xung quanh không khỏi kinh ngạc.

Một bạn học khác nói: “Nhạc Nhạc, trông cậu và anh trai chẳng giống nhau chút nào, anh ấy lạnh lùng ghê. Nhưng khuôn mặt cũng rất sắc sảo, anh ấy cũng là con lai hả? Thế sao tóc và mắt anh ấy vẫn màu đen?”

Nhạc Tri Thời cảm thấy bạn mình hỏi quá nhiều, nhưng cậu vẫn trả lời: “Anh ấy không phải con lai.”

“Thảo nào, hai người trông chẳng giống nhau chút nào cả. Không phải anh em ruột, thế là anh em họ à?”

Nhạc Tri Thời im lặng, cậu thực sự không muốn trả lời câu hỏi này.

Sau khi vào trung học, Tống Dục đã tách khỏi cậu. Dù Nhạc Tri Thời có đi tới khu lớp năm bên cạnh phòng tự học, nhưng không còn ai chung đường về nhà nữa. Đôi khi cậu sẽ ngơ ngác nhìn tên anh trên bảng vàng công bố điểm thi đại học trong căn tin, có điều danh sách này chỉ treo một năm, năm sau lại đổi thành nhóm người khác.

Nhạc Tri Thời có chút hối hận khi ở lại Bồi Nhã mà bỏ qua cơ hội tới ngôi trường mới, ở nơi đó cậu không cần phải ngày nào cũng nhớ anh trai. Đến căn tin sẽ nghĩ về những món anh ghét, ra sân chơi thì nghĩ tới dáng vẻ Tống Dục ném bóng ngày xưa.

Nơi đáng ghét nhất là hành lang ngoài trời trên tầng ba.

“Nếu không phải là anh em ruột thì quan hệ sẽ không thân thiết lắm nhỉ?”

Cậu nhìn vào tấm kính cửa sổ, để khuôn mặt mình và bóng dáng của Tống Dục chồng lên nhau, giống như sự phơi sáng kép trong nhiếp ảnh.

Nhạc Tri Thời đột nhiên hy vọng mình và Tống Dục có dáng vẻ y hệt, để mọi người vừa nhìn lập tức đoán ngay mối quan hệ của hai người, không ai cần dò hỏi, cậu cũng không cần lo được lo mất.

Không lâu sau, giáo viên chủ nhiệm bước xuống từ bục giảng, mở cửa bảo lớp trưởng dẫn cả lớp ra chỗ khác chờ hoặc về nhà trước. Cửa lớp vừa khép, một bạn nữ đề nghị xuống căn tin, những bạn khác cũng đồng ý rồi tất cả cùng kéo nhau đi.

Nhạc Tri Thời hơi tiếc nuối, liếc mắt nhìn thêm vài lần nữa. Tống Dục cởi áo khoác ngoài vắt lên lưng ghế, anh mặc một chiếc áo len trắng bên trong, lẳng lặng ngồi đó, cầm cây bút của cậu, cúi đầu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc như thể đang suy nghĩ điều gì.

Cảnh tượng này khiến Nhạc Tri Thời hoảng hốt như quay trở về ba năm trước, khi cậu đứng bên ngoài chờ anh trai chưa đến giờ tan học.

“Đi thôi Nhạc Nhạc.”

Nhạc Tri Thời quay đầu trả lời: “Ừm!”

Nội dung và quy trình của cuộc họp phụ huynh xưa nay vẫn như vậy, cô giáo chủ nhiệm nói về tầm quan trọng của kỳ thi tuyển sinh đại học, sau đó báo cáo kết quả bài kiểm tra đầu năm. Tống Dục rất quen thuộc với chuyện này, chẳng qua hiện tại vai trò đã đảo ngược, anh trở thành người ngồi bên dưới lắng nghe.

Tống Dục nghe những thứ này suốt ba năm ròng, đổi thang không đổi thuốc nên không có tâm trạng lắng nghe nhiều lắm. Kể cả không lắng nghe, anh cũng có thể hiểu rõ về kỳ thi tuyển sinh đại học hơn rất nhiều bậc cha mẹ đang ngồi ở đây.

Tống Dục lật xem bài kiểm tra của Nhạc Tri Thời, tiếng Anh của cậu vẫn tốt như mọi khi. Thậm chí anh còn tò mò, không biết liệu đây có phải là sự kỳ diệu của huyết thống hay không? Nhưng môn toán và các môn khác thành tích lại không được tốt cho lắm, điểm số chênh lệch khá nhiều, không quá ổn định, lúc phong độ tốt thì điểm cao, lúc phong độ sa sút thì bị các bạn học giỏi khác bỏ xa.

Tống Dục nhìn thấy sách tham khảo của Nhạc Tri Thời, tiện tay lật xem, phát hiện cậu làm sai một số câu trong bài thi mới nhất. Những câu hỏi này Tống Dục đều có thể dễ dàng tìm ra đáp án, vậy nên anh cầm bút lên, tận dụng chút thời gian giúp Nhạc Tri Thời hệ thống lại các câu hỏi sai trong đề, đồng thời phân loại và viết vài cách giải thông thường bên cạnh.

Sau một hồi chăm chú sửa đề, Tống Dục bỗng bất ngờ nghe thấy giáo viên chủ nhiệm gọi tên Nhạc Tri Thời. Anh ngẩng đầu lên, phát hiện phụ huynh ngồi ở phía trước cũng đang nhìn mình.

“Phụ huynh của Nhạc Tri Thời chính là bạn Tống Dục, học sinh có thành tích tốt nghiệp xuất sắc của trường Bồi Nhã. Năm xưa, thành tích của bạn ấy trong trường vẫn luôn nằm trong top dẫn đầu, kết quả thi vào trường đại học cũng cực kỳ tốt.” Sau khi nói xong, giáo viên chủ nhiệm nhìn Tống Dục bằng ánh mắt đầy mong đợi: “Hôm nay em đến cũng là duyên phận, không biết em có thể tiện chia sẻ một số điều em tâm đắc khi ôn tập, hoặc những điều mọi người cần lưu ý dưới tư cách là phụ huynh không?”

Thế này làm Tống Dục hơi không thoải mái, cảm giác mình không phải anh trai của Nhạc Tri Thời mà giống cha của cậu hơn. Loại bối phận kỳ quái lệch lạc làm anh mất tự nhiên mím môi, im lặng một lúc mới thấp giọng lên tiếng: “Thực ra đến giờ này rồi, muốn học hỏi cũng đã muộn.”

Lời anh nói khá trực tiếp, khiến giáo viên chủ nhiệm hơi xấu hổ: “À, quả thật…”

“Nhưng những chuyện phụ huynh cần làm, em thấy vẫn cần phải có. Nửa năm cuối này rất quan trọng. Nếu được, hãy cố gắng đừng tạo áp lực quá lớn lên các sĩ tử. Thay vì bắt họ học hành hay tẩm bổ, không bằng quan tâm tới suy nghĩ và tâm tư của các em nhiều hơn một chút, ít giáo dục ép buộc đi một chút.” Nói rồi, Tống Dục vẫn để lại bậc thang cho giáo viên chủ nhiệm, anh nở một nụ cười cực kỳ công thức hóa: “Những vấn đề khác em thấy cô đã nói rất đầy đủ rồi.”

Có lẽ trên người anh thực sự mang một vầng hào quang, nên nói gì cũng có thể khiến các bậc phụ huynh đồng ý. Sau khi thoát ra khỏi chuyện này, Tống Dục tiếp tục chuyển sự chú ý của mình lên những bài kiểm tra của em trai. Thấy đã chỉnh sửa khá ổn rồi, anh sắp xếp những bài thi theo thứ tự để lại vào ngăn kéo, đặt bài thi bị sai lên đầu, Nhạc Tri Thời vừa quay lại sẽ nhìn thấy ngay.

Lúc lôi bài thi, anh không cẩn thận cầm theo cả sách bài tập tham khảo Toán có bìa màu tím. Tống Dục rảnh rỗi không có việc gì làm nên mở nó ra xem, những quyển sách bài tập thế này không cần nộp cho thầy cô, nên ít học sinh nào chịu làm đầy đủ.

Quả nhiên khi giở ra không chỉ ít bài, còn bị Nhạc Tri Thời đem ra làm công cụ giết thời gian, mỗi góc dưới bên phải đều có những bức tranh đơn giản do cậu vẽ, toàn các nhân vật anime cậu yêu thích. Khi lật nhanh, những trang giấy sẽ xếp thành khung cảnh chiến đấu cực kỳ sống động.

Mấy trò như vậy, chỉ có Nhạc Tri Thời mới thích làm.

Tống Dục đột nhiên cảm thấy, buổi họp phụ huynh hôm nay cũng thú vị ghê. Anh tiếp tục lật sách, mấy trang sau thật sự không đọc nổi nữa, càng viết càng xiêu vẹo, cuối cùng trực tiếp biến thành những đường vạch kẻ luôn, vừa nhìn đã biết là buồn ngủ tới mức sắp ngã gục mà vẫn cố giữ tỉnh táo để viết.

Chỉ cần nhìn vào những dấu vết này, Tống Dục đã tự vẽ ra trong đầu những dáng vẻ sinh động của Nhạc Tri Thời.

Lật giở đến trang nào đó thì anh bỗng dừng lại, nhìn chăm chú thật lâu, cầm bút viết xuống bên dưới một dòng chữ.

Thời gian giải trí nhanh chóng trôi qua, buổi họp kết thúc, rất nhiều phụ huynh đi đến bàn Tống Dục muốn nghe anh chia sẻ nhiều hơn. Tuy Tống Dục luôn tỏ vẻ lạnh lùng nhưng không tiện làm quá rõ ràng, đành nói dăm ba câu, mãi tới khi có người muốn hỏi anh phương thức liên lạc và mời làm gia sư, anh mới thật sự từ chối.

“Cháu rất bận, cũng không hay về nhà. Nếu có dạy cũng là dạy em trai trong nhà trước, bác nói đúng không?”

Mặc áo khoác ra khỏi lớp, Tống Dục không thấy bóng dáng Nhạc Tri Thời, anh bèn gọi điện thoại cho cậu nhưng không ai bắt máy. Lúc Nhạc Tri Thời ở trường, điện thoại thường để chế độ im lặng hoặc tắt âm, Tống Dục đoán cậu cũng không biết có người đang gọi nên trực tiếp đi tìm.

Thực ra Nhạc Tri Thời không có thời gian check điện thoại, vì hiện tại cậu đang bị rất nhiều bạn học bao vây ở căn tin, đối mặt với cảnh tượng vô cùng xấu hổ – được một nữ sinh trước giờ cậu chưa từng nghĩ sẽ thích mình bất ngờ tỏ tình, còn chuẩn bị cho cậu bất ngờ nho nhỏ vào ngày sinh nhật. Nhạc Tri Thời bị mấy nam sinh ồn ào ép ngồi vào ghế, muốn đứng dậy cũng không được.

“Đây là bánh ngọt trưa nay tớ đã cố ý ra ngoài lấy.” Bạn gái ngồi đối diện ngại ngùng đẩy chiếc bánh ngọt đến trước mặt cậu: “Bánh ngọt của tiệm này rất ngon, tớ phải đặt trước một tuần mới có…”

Chiếc bánh ngọt trông rất đẹp, thoảng mùi hương hoa hồng và quả vải, bên trên còn viết dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Nhạc Tri Thời”. Mọi người xung quanh la ó ồn ào, hầu hết đều không biết cậu bị dị ứng với bột mì. Người duy nhất biết là Tưởng Vũ Phàm, nhưng hiện tại cậu ta đang trong giờ khoa học tự nhiên. Các bạn xung quanh muốn Nhạc Tri Thời cắt bánh nếm thử, cậu không thể từ chối, thầm nghĩ trong bụng: ăn chút bơ thôi chắc không sao.

Vì vậy Nhạc Tri Thời cầm nĩa, định cạo miếng kem để tượng trưng, trong đầu thì nghĩ cách làm sao để lát thoát thân mà không thô lỗ. Nhưng mưu kế của cậu còn chưa thành, thì bị một bàn tay quen thuộc nắm lấy.

Vừa ngẩng đầu, đã đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tống Dục.

“Em ấy bị dị ứng, không thể tùy tiện ăn bánh ngọt ở bên ngoài.” Giọng Tống Dục lạnh lùng, kéo Nhạc Tri Thời đứng dậy.

Bạn gái ngồi đối diện hơi xấu hổ, vừa tỏ tình đã để đối tượng suýt ăn phải đồ gây dị ứng, quả thật không ổn chút nào. Nhưng Nhạc Tri Thời vẫn bình tĩnh: “Tớ không sao đâu, cậu đừng để bụng, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã đặc biệt mua nó cho tớ.”

Không để cậu nói nhiều thêm, Tống Dục đã kéo cậu ra ngoài.

Bên ngoài trời đang nổi gió, mưa bắt đầu rơi từng hạt to xuống mặt đất. Dựa theo tốc độ này, Nhạc Tri Thời đoán sắp có mưa rào nên rụt cổ, cố gắng đuổi theo bước chân của Tống Dục.

“Người khác đưa đồ thì em ăn hả, anh đã nói bao nhiêu lần rồi?” Sắc mặt Tống Dục vô cùng khó coi.

“Mấy trận dị ứng hồi bé, chưa đủ khiến em sợ sao?”

Nhạc Tri Thời hơi tủi thân: “Không, ban nãy em không định ăn, mà là bạn ấy…”

Tống Dục dừng chân, nhìn Nhạc Tri Thời: “Người ta tỏ tình, đưa cái gì em cũng ăn luôn phải không?”

Sao anh biết là đang tỏ tình chứ?

Nhạc Tri Thời bối rối đứng tại chỗ, hơi dẩu môi rồi nhanh chóng thu về: “Không, em chỉ định nếm thử chút bơ để cậu ấy vui thôi.”

Tống Dục đứng một lúc, trời bắt đầu mưa to. Anh nói ‘biết rồi’ thì đi về phía bãi đậu xe đằng trước, cầm chìa khóa nhấn nút, vòng qua ghế phụ mở cửa cho Nhạc Tri Thời.

Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn ngồi xuống ghế phụ bên cạnh Tống Dục. Cậu phát hiện tóc của Tống Dục ngắn hơn và tối màu, nhìn không cảm thấy muốn sờ như tóc cậu. Đây có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất về ngoại hình giữa cậu và Tống Dục.

Bỗng Nhạc Tri Thời băn khoăn, liệu cậu có nên đi nhuộm tóc đen không nhỉ? Như vậy sẽ trông càng giống anh hơn. Cậu thật sự rất muốn có mối quan hệ độc nhất vô nhị, không phải muốn cắt là cắt đứt được.

Đầu óc đang rối bời, đột nhiên bên ngoài sét giật đùng đùng, Nhạc Tri Thời theo phản xạ đưa tay lên nhưng Tống Dục đã nắm lấy mu bàn tay của cậu, không nói lời nào mà chỉ bật nhạc trong xe, là một khúc piano cổ điển giúp người ta thư giãn thoải mái.

Bàn tay nắm lấy tay Nhạc Tri Thời vẫn chưa hề buông lỏng.

Tống Dục là người hiểu rõ cậu nhất trên đời, biết cậu có thể và không thể ăn gì, ghét gì, thích gì, thậm chí ngay cả những động tác nhỏ cậu hay làm cũng nắm trong lòng bàn tay. Từng thói quen không đáng kể, đều được tích lũy sau nhiều năm bên nhau.

Nhạc Tri Thời thấy Tống Dục xoay người, từ ghế sau lấy ra một chiếc hộp màu trắng đơn giản xinh đẹp, đặt ở trên đùi cậu.

“Đây là gì ạ?”

“Tự em mở ra xem.”

Vừa mở ra, bên trong là một chiếc bánh socola với hương thơm béo ngậy, bề mặt mịn màng như tấm gương phản chiếu ánh sáng xinh đẹp, rất đậm phong cách cá nhân của Tống Dục.

“Trong nhà không còn bột mì không chứa gluten, anh phải chạy vài cửa hàng để mua bột hạnh nhân nên làm hơi vội.” Chủ nghĩa hoàn mỹ khiến Tống Dục có phần đánh giá thấp bản thân, nhưng Nhạc Tri Thời lại vô cùng yêu thích món quà này. Cậu không ngờ Tống Dục vẫn nhớ kỹ sinh nhật của mình, còn tốn nhiều công sức để làm bánh cho cậu.

“Trông ngon quá.”

Nhạc Tri Thời tưởng phải đến cuối tuần mình mới được ăn mừng sinh nhật, còn lo Tống Dục không về nhà mừng sinh nhật với cậu.

Tia chớp màu trắng lướt ngang, không đợi Nhạc Tri Thời kịp cử động, Tống Dục đã nâng tay lên giúp cậu bịt tai. Tiếng sấm vang lên cùng lúc khi anh cất tiếng, giọng nói hòa cùng từng nhịp đập con tim.

“Chúc mừng sinh nhật em.”

Nhạc Tri Thời nhớ lúc đó cậu ngồi trên xe, ăn miếng bánh ngọt thật to, trên mũi dính vệt socola nhỏ rất rất nhỏ mà Tống Dục gian xảo không chịu nhắc, mãi tới khi về nhà Nhạc Tri Thời mới phát hiện.

Cậu còn nhớ hôm đó Lâm Dung và Tống Cẩn không về, cậu quấn quýt theo Tống Dục nói chuyện thật lâu, còn ngồi trong phòng Tống Dục làm bài tập tới tận mười hai giờ.

Khi ấy Tống Dục nói với cậu, nếu đã tốn tiền mua sách tham khảo thì nhớ chịu khó làm bài tập trong đó.

Nhạc Tri Thời nghĩ Tống Dục chỉ thuận miệng nói vậy thôi, dưới góc độ của một bậc phụ huynh bị ảnh hưởng bởi cuộc họp. Giờ ngẫm lại, hóa ra anh đang cố tình ám chỉ.

Tàu điện ngầm chạy nhanh hơn bình thường rất nhiều, Nhạc Tri Thời quẹt thẻ rồi rời khỏi ga, lòng hiếu kỳ thôi thúc cậu chạy về nhà bằng tốc độ nhanh nhất có thể, tìm kiếm đáp án đã ẩn giấu bấy lâu.

Lâm Dung cũng trở về từ sân bay không lâu, nhìn thấy Nhạc Tri Thời vừa vào nhà đã chui ngay lên phòng thì thấy kỳ lạ. Bà cầm bát sữa trứng đậu đỏ đi lên lầu, thấy Nhạc Tri Thời đang loay hoay với cái hộp trên nóc tủ sách, bèn gõ cửa nói: “Cục cưng, con đang làm gì thế? Qua đây, nếm thử sữa trứng đi này.”

Nhạc Tri Thời nhìn thoáng qua cửa, tay vẫn đang không ngừng vật lộn: “Dì Dung, sách vở kỳ trước của con ở trong hộp này đúng không ạ?”

Lâm Dung đặt bát sữa trứng xuống, đứng tại chỗ nhớ lại: “Ừm, không đúng, hình như dì cất chúng trong cái tủ thấp màu trắng kia cho con.”

“Thật vậy ạ? Để con tìm thử xem.”

Hẳn là lúc Nhạc Tri Thời đến đại học W đã bị thứ gì đó kích thích, trở về muốn nỗ lực phấn đấu nên Lâm Dung không quấy rầy cậu: “Con nhớ ăn đi nhé, muốn gì thì nói với dì. Đừng vất vả quá sức mình!”

“Dạ vâng ạ.” Nhạc Tri Thời ngồi xổm trước tủ thấp, không ngẩng đầu, chăm chú tìm từng quyển. Lâm Dung đã khép cửa phòng, cậu tìm hơn mười phút, rốt cuộc cũng thấy những cuốn sách toán tham khảo mình đã mua ngày trước. Phạm vi thu hẹp, Nhạc Tri Thời vẫn chưa từ bỏ, ôm tất cả sách đến đặt lên trên bàn, lật từng cuốn một.

Mãi cho đến khi nhìn thấy cuốn sách hay bị mình vẽ vào nhằm giết thời gian nhất, nỗi xấu hổ bị che giấu nửa năm trong lòng Nhạc Tri Thời lập tức xuất hiện. Cậu mơ hồ cảm thấy mình đã tìm đúng.

Bên trong sẽ là cái gì đây?

Bàn tay đang lật sách đột nhiên dừng lại, ánh mắt Nhạc Tri Thời cũng chững theo.

Đây là một đề ứng dụng hàm số, câu hỏi rất dài. Câu hỏi đầu tiên là tính lượng hành khách của một công viên nào đó. Nhạc Tri Thời vẫn còn ấn tượng với đề toán này, bởi vì câu hỏi thực sự dài, hơn nữa cảm giác như đề từ sao Hỏa gửi xuống, yêu cầu khó nhằng. Ngày đó cậu đang trong giai đoạn giải đề mệt mỏi, đọc xong đề thì trong đầu toàn là công viên, du khách với kỳ nghỉ.

Cho nên lúc đó cậu cực kỳ bốc đồng mà viết ra đáp án:

[Lời giải: Không muốn giải, muốn đi chơi, khách nhiều vậy thêm một người là mình chắc không vấn đề gì đâu nhỉ? :3]

Nhưng giờ xem lại, bên dưới có thêm một dòng, nét chữ sắc nét hoàn toàn khác biệt.

[Ráng thêm chút nữa, chờ thi đỗ đại học rồi sẽ đưa em đi, muốn đi đâu cũng được.]

Đây là lời cổ vũ mà anh nói đúng không?

Trái tim Nhạc Tri Thời đập thình thịch, đột nhiên cậu có ảo giác mình và Tống Dục như hai người sống tại hai thời gian và không gian song song trong một bộ phim khoa học viễn tưởng, rồi bất ngờ gặp gỡ trong khoảnh khắc, từ từ sóng bước cùng nhau.

Những lời cậu từng viết mà không ai biết, cuối cùng cũng nhận được hồi âm. Đầu ngón tay tê dại, trái tim như được lấp đầy đến tràn ra. Nhạc Tri Thời đưa tay chạm nhẹ vào dòng chữ do Tống Dục viết, trong lòng cậu vô thức thầm đọc mấy lần.

Cậu cảm giác vẫn còn, cho rằng Tống Dục có viết thêm gì đó nữa. Sau khi được nếm chút vị ngọt, Nhạc Tri Thời tiếp tục lật những trang sau, còn cẩn thận lật đi lật lại nhiều lần, nhưng số lần cậu suy nghĩ tiêu cực lười biếng không nhiều, phần lớn thời gian đều nghiêm túc làm bài, cần cù học tập.

Xem ra không có nhiều chỗ cho Tống Dục phát huy.

Nhạc Tri Thời hơi bực bội, nhưng như vậy cậu đã rất hài lòng rồi.

Đóng sách tham khảo lại, Nhạc Tri Thời nhìn chằm chằm bìa sách thật lâu, trong đầu chợt nhớ ra điều gì đó, lỗ tai lập tức nóng rực.

Khi cậu đi học không tập trung nghe giảng, hình như đã làm một chuyện rất ngu xuẩn.

Nghĩ đến đây, Nhạc Tri Thời vội vàng lật nhanh những trang sách tham khảo, cuối cùng cũng tìm được tờ giấy ghi dấu lịch sử đen tối của chính mình.

Lúc trước cậu rảnh rỗi đến nhàm chán, thế là bèn viết đi viết lại tên của Tống Dục lên giấy như luyện chữ. Lần nữa nhìn lại những cái tên do mình viết, Nhạc Tri Thời cảm thấy tim đập nhanh hơn, không biết là do xấu hổ hay tâm tư khác. Lúc đọc những chữ này, trong đầu cứ không ngừng vang vọng thanh âm của chính mình, gọi đi gọi lại tên anh trai mà không chờ hồi đáp.

Đột nhiên Nhạc Tri Thời giật mình, chăm chú nhìn vào cái tên cuối cùng mình viết, vẫn là hai chữ đó, tổng cộng hai mươi nét.

[Tống Dục]

*(宋煜)

Bên dưới có ghi thêm một từ, giống như tiếng trả lời.

[Ơi?]

 

Bình luận

5 19 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

18 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Khiết Doanh
Khiết Doanh
icon levelLính mới
1 năm trước

Ơiiiiiiiiiiiiiii

Áaaaaaaaaaaaaaaa

Yanggg
Yanggg
1 năm trước

Áaaaaaaaaaaa

Vic
Vic
1 năm trước

Soft quá cứu béeee

Mei
Mei
1 năm trước

ÁAAAAAAAA TRỜI ƠI XỈU ĐÂY

uhtel
uhtel
1 năm trước

Ơiiiiiiiiii

Dừa
Dừa
1 năm trước

ÔI CHỜI ĐẤC ƠI SAO LẠI NGỌT THẾ NÀY 😭😭😭😭😭

Đông
Đông
1 năm trước

Ơiiiiiii ii
Tôi trếtttttt

Húuuuuu
Húuuuuu
9 tháng trước

Trời ơi cuộc sống tôi đã mãn nguyện rồiiii

Gracie
Gracie
8 tháng trước

Đọc liền tù tì k nói năng gì mà đến chữ “Ơi” phải comment liền lun :(((((( tiếng Việt thật là tình cảm quá điiiiii 😭

Trc h mỗi lần ai cua tui mà rep tnhan ơi là tự nhiên thấy nó cũng mê mê, cũng dth 🥹🫶🫶🫶

Ơiiiiiiiiiii 😭😭😭😭😭😭

Hâh
8 tháng trước

Dạaaaaaa

HuỳnhMi
HuỳnhMi
7 tháng trước

T xĩu đây ( ‾́ ◡ ‾́ )

Tuệ Lâm
Tuệ Lâm
6 tháng trước

Ơi….🥰🥰🥰tui bị gục ngã khi nghe tiếng “ơi” này ma ơiiiii

Lopata
Lopata
6 tháng trước

Dễ thương quãi 😭😭😭😭😭😭😭😭😭

Có con người thần kinh iu Cirrus
Có con người thần kinh iu Cirrus
4 tháng trước

đù máaaaaaaaaaaaaaaaaaa

mèo bay
mèo bay
3 tháng trước

aaaaaaaaaaaaa 🥹 tr ơi cú toaiiiiiii

cô bé vô tri
3 tháng trước

sao mà ngọt thế “ơi” dthw vãi áaa hay con ngọt như thế mama sao chịu nổi 🫶🫶🫶

RIZ
RIZ
3 tháng trước

cưng xỉu

adeline
adeline
2 tháng trước

mãi iu tình iu txvt <3333

18
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x