Lúc điện thoại đổ chuông, Ninh Thu Nghiễn đang đứng ở cửa phòng cho khách nhìn Tô Kiến Châu giúp mình chỉnh giường sửa chiếu. Bọn họ chơi với nhau từ hồi Tô Kiến Châu mới 14-15 tuổi. Khi anh ta tốt nghiệp đại học về nhà, bọn họ vẫn còn chơi với nhau. Thậm chí có những lúc không liên lạc thường xuyên được, nhưng giữa cả hai vẫn như chưa từng xa cách. Tô Kiến Châu sống một mình, nhà anh ta có rất nhiều đồ đạc nọ kia nên phải mất đến mấy ngày mới dọn xong phòng cho khách. Đêm nay, hai người họ không cần phải cùng chen nhau trên một cái giường nữa rồi.
Ống tay áo lông buông dài, ôm lấy những ngón tay lạnh băng của Ninh Thu Nghiễn. Cậu lật nhìn điện thoại trong tay mình, màn hình hiển thị một dãy số lạ hoắc. Nghĩ là bên tuyển dụng phản hồi, cậu đi lùi mấy bước vào phòng khách của Tô Kiến Châu rồi mới trả lời:
“Xin chào ạ?”
Mới sáng sớm, phòng khách chỉ bật một trản đèn chùm. Ninh Thu Nghiễn đứng ở nơi giao nhau giữa sáng và tối bên dưới ánh đèn, sau mấy giây lặng thinh, cậu nghe thấy phía bên kia gọi tên mình.
“Ninh Thu Nghiễn.”
Chỉ trong nháy mắt, một cơn tê dại tuôn chảy từ bên tai xuống thẳng sống lưng. Giọng nói kia như vọng về từ nơi xa xăm, nhưng cũng rất quen thuộc. Là chất giọng mà cậu không thể nào quên.
Trong chốc lát không biết phải phản ứng như thế nào, Ninh Thu Nghiễn mở miệng, lại không nói nên lời.
Người bên kia điện thoại… là Quan Hành.
Chắc Quan Hành vừa thức giấc, hoặc đang chuẩn bị đi ngủ, cho nên giọng điệu nói chuyện hơi khàn nhẹ:
“Cậu có đang nghe không?”
“Em đây!”
Âm lượng của tiếng đáp lại này hơi cao hơn mọi khi, đến nỗi Tô Kiến Châu đang ở trong phòng cũng phải nhóng người ra nhìn một cái. Ninh Thu Nghiễn lấy lại bình tĩnh mới nhỏ giọng đáp:
“Chào ngài Quan, em đang nghe ạ.”
“Ừm.” Quan Hành hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
Ninh Thu Nghiễn: “Ở nhà bạn ạ.”
Ninh Thu Nghiễn bồn chồn nên tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn mọi khi. Cậu đoán rằng, chắc vì hôm nay mình không có mặt trên bến tàu đi đảo Độ nên Quan Hành mới gọi điện đến. Trong lòng Ninh Thu Nghiễn chợt dâng lên cảm giác áy náy kinh khủng vì đã thất hẹn.
“Xin lỗi ạ! Em đã gửi email nói rõ tình hình bên này cho người liên lạc bên đảo Độ rồi. Anh ta chưa trả lời email, em không biết anh ta đã nhận được chưa, nhưng mà…”
Quan Hành cắt ngang lời cậu: “Cậu ta nhận rồi.”
Cách một đường dây điện thoại, Ninh Thu Nghiễn không nhìn thấy được vẻ mặt Quan Hành, nhưng giọng nói của ngài lại hệt như khi đứng trong đống tuyết bên hồ đêm đó vậy. Rất lạnh nhạt, và rất ngắn gọn.
Cách hai đầu điện thoại, Ninh Thu Nghiễn nghe thấy Quan Hành nói với cậu: “Thế nhưng, ta cần cậu.”
“Ta cần cậu.”
Khoảnh khắc ba tiếng này rót vào tai, mặt Ninh Thu Nghiễn bừng đỏ lên.
Cậu bụm mặt, trong lòng cũng hết sức luống cuống vì phản ứng này của mình. Mấy tiếng ấy được thốt ra từ miệng Quan Hành như mang theo sức hấp dẫn trí mạng, khiến cậu gần như ngay lập tức nhớ lại dáng vẻ ngài ngồi trên ghế salon phía xa, ánh mắt nhìn về phía mình.
Cậu thấy toàn thân không có chỗ nào là bình thường được hết!
Quan Hành nhã nhặn hỏi: “Cậu có muốn đến không?”
Lông mi gãi lên lòng bàn tay, hoảng hốt. Ninh Thu Nghiễn bỗng cảm thấy bản thân như sắp bốc hơi đến nơi, lời cự tuyệt vốn không thể thốt ra nổi. Quan Hành vô cùng kiên nhẫn mà đợi hơn 10 giây, rồi dường như ngài đã biết đáp án của cậu là gì, bèn nói:
“Cho ta địa chỉ hiện tại của cậu.”
Ninh Thu Nghiễn trả lời.
Quan Hành lại “Ừm” một tiếng, đáp: “20 phút sau xuống lầu, có người đến đón cậu.”
Điện thoại đã cúp tròn một phút mà Ninh Thu Nghiễn vẫn đứng như trời trồng tại chỗ. Tô Kiến Châu ôm cái gối mới bọc vỏ được một nửa đi ra:
“Điện thoại của ai… Sao mặt cậu đỏ bừng vậy?”
Mái tóc Ninh Thu Nghiễn rối tung, cậu trả lời anh ta: “Là điện thoại của ngài Quan.”
“Quan Hành gọi cho cậu á?” Tô Kiến Châu ngạc nhiên, ngay sau đó, anh ta hỏi lại lần nữa: “Sao thế? Có chuyện gì thế?”
Ninh Thu Nghiễn lắc đầu: “Ngài ấy nói, sẽ cho người đến đây đón em.”
Tô Kiến Châu: “Đón cậu?”
Gương mặt Ninh Thu Nghiễn đã vơi bớt độ nóng, cậu cắn môi: “Em phải đi đảo Độ ạ. Không có việc gì đâu.”
Ninh Thu Nghiễn cũng không rõ tại sao mình lại như vậy nữa. Rõ ràng cậu không muốn lại đến đảo Độ một cách chóng vánh thế này, nhưng sự việc lần này đã khiến cậu không kiềm lòng nỗi mà đồng ý ngay với yêu cầu của Quan Hành. Tư tưởng ấy cứ mãi bám rễ trong đầu cậu, nhưng trên thực tế thì, cậu đều không thể chối từ bất kỳ yêu cầu nào của Quan Hành, cho dù là gì đi chăng nữa. Đáy lòng cậu luôn ẩn chứa một niềm mong mỏi khó nói thành lời dành cho hòn đảo ấy.
Tô Kiến Châu không khuyên ngăn nữa. Quan Hành phái người đến đón thì kiểu gì cũng an toàn hơn việc để Ninh Thu Nghiễn một thân một mình ra trạm xe, rồi lại đổi xe bus ra bến tàu. Với cách này, chí ít thì Tô Kiến Châu cũng biết Ninh Thu Nghiễn đang ở đâu, ở với ai. Và một người có danh có tiếng như Quan Hành cũng sẽ không làm chuyện gì khuất tất với Ninh Thu Nghiễn.
Ninh Thu Nghiễn chuẩn bị đồ lên đường. Vừa mới dọn đến nhà Tô Kiến Châu nên đồ đạc của cậu đều để ở một góc, vơ tay xếp cái là kịp. Khi chuẩn bị xong, cậu mở điện thoại lên, tải vội hai ba trò chơi, rồi sau đó đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới.
Chẳng bao lâu sau… Một chiếc xe màu đen trờ đến. Đúng giờ ghê!
Với cái tiết trời này mà phần rìa trục bánh xe chỉ hơi dính chút bùn lầy, còn những bộ phận khác của chiếc xe kia đều sạch sẽ đến mức phản chiếu được ánh sáng luôn. Đó là xe do Quan Hành phái đến. Ninh Thu Nghiễn vác ba lô lên vai, nói với Tô Kiến Châu:
“Em đi đây.”
Tô Kiến Châu cũng nhìn thấy chiếc xe dưới lầu, anh ta đi đến ôm cậu một cái: “Sáng thứ hai tuần sau, anh ra gần bến tàu đón cậu.”
Biết công việc của Tô Kiến Châu bận rộn, và Ninh Thu Nghiễn cũng không phải loại yếu nhớt cần dựa dẫm vào bạn bè, cho nên cậu nói:
“Không cần đâu ạ. Cũng không đến mức đáng sợ như anh nghĩ đâu.”
Nói xong, Ninh Thu Nghiễn đi xuống lầu. Cậu vừa mới xuất hiện ở phía bên kia đường, tài xế trong xe lập tức xuống xe mở cửa cho cậu.
“Ngài Quan phái tôi đến đón cậu.” Tài xế kính cẩn lễ phép nói: “Xin mời lên xe!”
“Cảm ơn!” Ninh Thu Nghiễn đáp.
Người tài xế này trông quen quen, khí chất của anh ta từa tựa như người đầu tiên cậu đã gặp vào đêm hôm nọ ởquảng trường ngầm. Ninh Thu Nghiễn không khỏi nhìn chăm chăm thêm lần nữa, mà cũng không chắc chắn lắm.Cậu nhét ba lô vào xe, ngồi xuống. Hệ thống sưởi ấm trong xe đều được bật lên, trên băng ghế sau rộng rãi đặt một cái thùng giấy.
*
Suốt dọc đường, bọn họ không ai nói lời nào. Xe chạy qua vùng ven thành phố Vụ Đồng, đi theo tuyến đường mà Ninh Thu Nghiễn hay ngồi xe bus đến bờ biển, rồi rẽ vào một cung đường nhỏ trông hơi bí ẩn, chỉ có xe cỡ nhỏ mới được thông hành, rồi đi thẳng tới bến tàu. Hôm nay trời yên biển lặng, chiếc thuyền trắng kia cũng đương yên ổn vững vàng thả neo bên bến tàu. Trước khi xuống xe, tài xế ôm chiếc thùng giấy ở ghế sau đưa cho Ninh Thu Nghiễn:
“Ngài Quan có dặn, mong cậu mang cái này theo.”
Ninh Thu Nghiễn hơi ngạc nhiên. Cái thùng khá nặng. Cậu hỏi: “Đây là đồ trên đảo à?”
Tài xế đáp: “Là đồ ngài Quan mua cho cậu.”
Ninh Thu Nghiễn lại càng bối rối.
Sau khi lên thuyền, cậu trông thấy chú Bình đang đứng trên boong với sắc mặt không mấy vui vẻ: “Đến rồi.”
Đã hơn một tiếng đồng hồ kể từ giờ hẹn của bọn họ. Hẳn là chú Bình không biết đã có chuyện gì xảy ra. Chú ấy đã từng nhắc nhở Ninh Thu Nghiễn không dưới một lần, rằng mong cậu sẽ đến đúng giờ. Thế nhưng, đây là lần thứ hai cậu đến muộn.
Ninh Thu Nghiễn nói lời xin lỗi.
Chú Bình im lặng, dùng bộ đàm thông báo cho người lái thuyền.
Đợi thuyền chạy đến đảo Độ, từ xa Ninh Thu Nghiễn đã thấy xe của bác Khang đậu sẵn ở bến tàu. Ninh Thu Nghiễn quyết tâm sau này không đến muộn nữa, vì mình mà làm lỡ thời gian của bao người thì thật sự quá khó coi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu đã gửi email thông báo không tới đảo Độ vào thời gian này, nếu người liên lạc đã nhận được thì cớ sao ai nấy đều như chắc chắn rằng cậu sẽ đến vậy?
Một tháng không gặp, bác Khang vẫn khỏe mạnh như ngày nào. Thấy Ninh Thu Nghiễn, ông thân thiết vỗ lưng cậu: “Tiểu Ninh tới rồi à, tháng nay khỏe không cháu?”
“Chào ông Khang.” Ninh Thu Nghiễn ôm thùng giấy: “Cháu khỏe ạ.”
Bác Khang cười tủm tỉm: “Lên xe thôi.”
Dường như tháng qua tuyết ở đảo Độ rơi mãi không ngừng, lớp tuyết dày đến nổi xe phải lắp thêm thiết bị mới chạy được trên đường tuyết. Xe chạy rất chậm, phong cảnh trên đảo lùi dần về phía sau, có lẽ do trời đổ tuyết lớn nên phong cảnh đã khác so với hôm đầu tiên cậu đến.
Mà thứ duy nhất không thay đổi, chính là sự yên bình đặc trưng nơi đây.
Dường như bao nhiêu phồn hoa náo nhiệt ở thế giới bên ngoài, đều không ảnh hưởng đến sự bình yên cách biệt trên đảo Độ.
Chẳng biết nếu ở đây lâu, lòng dạ có trở nên cô quạnh không nhỉ?
Xe đỗ bên cạnh đài phun nước trước tòa nhà, tuyết trong hồ tràn cả ra đất nhưng chẳng thấy dấu chân người. Toà nhà vẫn ấm áp tối tăm như cũ, rèm cửa sổ đều kéo xuống kín mít, chẳng cho tia sáng nào lọt vào.
Lúc lên lầu, Ninh Thu Nghiễn không kìm được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng. Bao lời bàn tán khó tin trên diễn đàn bỗng hiện về giữa tâm trí, giờ đây cậu cũng bắt tin rồi.
Nghe nói, ma cà rồng sẽ bị thiêu rụi khi tiếp xúc với tia cực tím trong ánh nắng mặt trời…
Cậu hỏi rất căng thẳng, nhưng bác Khang lại trả lời với nét mặt khoan thai: “Tiên sinh không thích hoạt động mà chỉ thích ngủ. Thỉnh thoảng ngài ấy mới xuống lầu, ánh sáng và âm thanh sẽ quấy rầy giấc ngủ của ngài ấy. Ngài ấy không yên giấc thì tâm trạng sẽ tệ.”
Nhắc nhở Ninh Thu Nghiễn, Quan Hành là một người bệnh.
Người bệnh thường khó ngủ, lúc mẹ cậu bệnh nặng cũng thường hay ngủ cả ngày.
Nhưng vì “thỉnh thoảng mới xuống lầu”, mà mọi người trong toà nhà phải luôn duy trì hoàn cảnh hoàn mỹ để ngài ấy ngủ, thật sự rất khoa trương.
Coi như Ninh Thu Nghiễn đã hiểu, với Quan Hành thì người ở đây tồn tại vì để phục vụ ngài ấy thôi.
Bác Khang sắp xếp cho Ninh Thu Nghiễn ở căn phòng lần trước, mọi thứ vẫn như cũ, đầu giường có đặt thêm bó hoa tươi màu trắng nhỏ.
Dựa theo quy tắc, bác sĩ Lăng sẽ đến rút máu cậu kiểm tra để sẵn sàng cho sáng mai hiến máu.
Bác Khang bảo Ninh Thu Nghiễn cứ để đồ đấy, Quan Hành muốn gặp cậu.
“Gặp giờ luôn ạ?” Ninh Thu Nghiễn hơi giật mình.
“Đúng vậy.” Bác Khang hiền hòa gật đầu: “Tiên sinh chờ cháu ở trên lầu.”
Mặc dù hồi sáng mới nói chuyện điện thoại, nhưng Ninh Thu Nghiễn vẫn thấy rất căng thẳng. Cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để gặp Quan Hành nhanh như vậy.
Bác Khang dẫn cậu lên lầu rồi dừng trước cửa phòng Quan Hành, ông nói y như lần trước: “Cháu cứ vào trong là được.”
Ninh Thu Nghiễn đẩy cửa, vừa vào trong thì bác Khang giúp cậu khép cửa lại. Giữa phòng đặt một cái lò lửa lắp kính thủy tinh, bên cạnh là chiếc sô pha bọc da thay cho chiếc sô pha nhung đen hôm nọ, phía trên còn trải tấm thảm da màu nâu trông khá cổ điển, mọi thứ vẫn bố trí như Ninh Thu Nghiễn lần trước cậu tới.
Quan Hành không ở đây.
Căn phòng tràn ngập mùi thơm lành lạnh trên người Quan Hành, Ninh Thu Nghiễn chưa rõ ngài ấy có bước ra từ sau tấm bình phong gỗ màu mật ong như lần trước hay không.
Cậu thử gọi “Ngài Quan…”, nhưng thật lâu chẳng ai đáp lời. Ninh Thu Nghiễn không dám chắc, sau tấm bình phong còn có lối đi thông với lầu khác.
Có lẽ lầu ba lạnh hơn những lầu còn lại.
Ban nãy Ninh Thu Nghiễn đã bỏ quên áo khoác trong phòng, giờ cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo lông cổ rộng nên lạnh muốn cóng.
Cậu tới gần lò lửa, phát hiện nó không có nhiệt độ, những tấm thuỷ tinh đặc chế đã ngăn cách ngọn lửa khiến cho lò sưởi trở thành một vật trang trí trong ngày đông. Dường như chủ nhân nó cũng không thèm đếm xỉa nó có mang lại hơi ấm hay không.
Ninh Thu Nghiễn đành ngồi xuống sô pha, hà hơi vào lòng bàn tay để sưởi ấm.
Đột nhiên, cậu bị hất ngã ra đằng sau.
Giống như bị ai đó đẩy vậy.
Khuôn mặt Quan Hành hiện ra trước mắt cậu, mí mắt rủ xuống nhìn cậu từ trên cao.
Cổ áo lông rất rộng.
Lớp lông quét vào cần cổ trần trụi làm cậu hơi ngứa, xương quai xanh không ngừng nhấp nhô vì nhịp thở gấp.
Khoảnh khắc này trùng khớp với cảnh cậu gặp trong giấc mơ một cách kỳ diệu, dòng máu nhanh chóng lưu động chạy về nơi sâu xa trong lồng ngực.
Mà tầm mắt của Quan Hành lại rơi vào động mạch trên gáy cậu, giống hệt như kẻ săn mồi bạo tàn trời sinh.
Ninh Thu Nghiễn không ý thức được rằng, lúc này đây, trông cậu như một con mồi yếu ớt đương khẽ khàng run rẩy.
Mấy giây sau, vẻ mặt Quan Hành lại trở về như thường ngày, ngài nói: “Bạn nhỏ thật can đảm.”
Bình luận