Tieudaothuquan

0

Lúc đin thoi đ chuông, Ninh Thu Nghin đang đng ở ca phòng cho khách nhìn Tô Kiến Châu giúp mình chỉnh giường sửa chiếu. Bọn họ chơi với nhau từ hồi Tô Kiến Châu mới 14-15 tuổi. Khi anh ta tt nghip đi hc v nhà, bn h vn còn chơi vi nhau. Thm chí có nhng lúc không liên lc thưng xuyên được, nhưng gia c hai vn như chưa tng xa cách. Tô Kiến Châu sng mt mình, nhà anh ta có rt nhiu đ đc n kia nên phi mt đến my ngày mi dn xong phòng cho khách. Đêm nay, hai ngưi h không cn phi cùng chen nhau trên mt cái giưng na ri.

ng tay áo lông buông dài, ôm ly nhng ngón tay lnh băng ca Ninh Thu Nghin. Cậu lật nhìn điện thoại trong tay mình, màn hình hin th mt dãy s l hoc. Nghĩ là bên tuyn dng phn hi, cu đi lùi my bưc vào phòng khách ca Tô Kiến Châu rồi mới trả lời:

“Xin chào ?”

Mới sáng sm, phòng khách ch bt mt trn đèn chùm. Ninh Thu Nghin đng nơi giao nhau giữa sáng ti bên dưi ánh đèn, sau mấy giây lặng thinh, cu nghe thấy phía bên kia gi tên mình.

“Ninh Thu Nghin.”

Ch trong nháy mt, mt cơn tê dại tuôn chy t bên tai xung thng sng lưng. Ging nói kia như vọng về từ nơi xa xăm, nhưng cũng rt quen thuc. Là cht ging mà cu không th nào quên.

Trong chc lát không biết phi phn ng như thế nào, Ninh Thu Nghin m ming, li không nói nên li.

Ngưi bên kia đin thoi… là Quan Hành.

Chc Quan Hành va thc gic, hoc đang chun b đi ng, cho nên ging điu nói chuyn hơi khàn nhẹ:

“Cu có đang nghe không?”

“Em đây!”

Âm lưng ca tiếng đáp li này hơi cao hơn mi khi, đến ni Tô Kiến Châu đang trong phòng cũng phi nhóng ngưi ra nhìn mt cái. Ninh Thu Nghin ly li bình tĩnh mi nh ging đáp:

“Chào ngài Quan, em đang nghe .”

m.” Quan Hành hi: “Cu đang đâu?”

Ninh Thu Nghin: “ nhà bn .”

Ninh Thu Nghiễn bồn chồn nên tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn mọi khi. Cu đoán rng, chc vì hôm nay mình không có mặt trên bến tàu đi đo Đ nên Quan Hành mi gi đin đến. Trong lòng Ninh Thu Nghin cht dâng lên cm giác áy náy kinh khng vì đã thất hẹn.

“Xin li ! Em đã gi email nói rõ tình hình bên này cho ngưi liên lc bên đo Đ ri. Anh ta chưa tr li email, em không biết anh ta đã nhn đưc chưa, nhưng mà…”

Quan Hành ct ngang li cậu: “Cu ta nhn ri.”

Cách mt đưng dây đin thoi, Ninh Thu Nghin không nhìn thy đưc vẻ mt Quan Hành, nhưng ging nói ca ngài lại hệt như khi đng trong đng tuyết bên h đêm đó vy. Rt lnh nht, và rt ngn gn.

Cách hai đầu điện thoại, Ninh Thu Nghin nghe thy Quan Hành nói vi cu: “Thế nhưng, ta cn cu.”

“Ta cn cu.”

Khonh khc ba tiếng này rót vào tai, mt Ninh Thu Nghin bừng đ lên.

Cu bm mt, trong lòng cũng hết sc lung cung vì phn ng này ca mình. My tiếng ấy đưc tht ra t ming Quan Hành như mang theo sc hp dn trí mng, khiến cu gn như ngay lp tc nh li dáng v ngài ngi trên ghế salon phía xa, ánh mắt nhìn về phía mình.

Cậu thấy toàn thân không có chỗ nào là bình thường được hết!

Quan Hành nhã nhn hi: “Cu có mun đến không?”

Lông mi gãi lên lòng bàn tay, hong ht. Ninh Thu Nghin bng cm thy bn thân như sp bc hơi đến nơi, li cự tuyệt vn không th tht ra ni. Quan Hành vô cùng kiên nhn mà đi hơn 10 giây, rồi ng như ngài đã biết đáp án ca cu là gì, bèn nói:

“Cho ta đa ch hin ti ca cu.”

Ninh Thu Nghin tr li.

Quan Hành li “m” mt tiếng, đáp: “20 phút sau xung lu, có ngưi đến đón cu.”

Đin thoi đã cúp tròn mt phút mà Ninh Thu Nghin vn đng như tri trng ti ch. Tô Kiến Châu ôm cái gi mi bc v đưc mt na đi ra:

“Đin thoi ca ai… Sao mt cu đ bng vy?”

Mái tóc Ninh Thu Nghin ri tung, cu tr li anh ta: “Là đin thoi ca ngài Quan.”

“Quan Hành gi cho cu á?” Tô Kiến Châu ngc nhiên, ngay sau đó, anh ta hi li ln na: “Sao thế? Có chuyn gì thế?”

Ninh Thu Nghin lc đu: “Ngài y nói, s cho ngưi đến đây đón em.”

Tô Kiến Châu: “Đón cu?”

Gương mt Ninh Thu Nghin đã vơi bt đ nóng, cu cn môi: “Em phi đi đo Đ . Không có vic gì đâu.”

Ninh Thu Nghin cũng không rõ ti sao mình li như vậy nữa. Rõ ràng cu không mun li đến đo Đ mt cách chóng vánh thế này, nhưng sự việc lần này đã khiến cu không kim lòng ni đng ý ngay vi yêu cu ca Quan Hành. Tư tưng ấy cứ mãi bám r trong đu cu, nhưng trên thc tế thì, cậu đều không thể chối từ bất kỳ yêu cầu nào của Quan Hành, cho dù là gì đi chăng nữa. Đáy lòng cậu luôn ẩn chứa một niềm mong mỏi khó nói thành lời dành cho hòn đảo ấy.

Tô Kiến Châu không khuyên ngăn na. Quan Hành phái ngưi đến đón thì kiu gì cũng an toàn hơn vic đ Ninh Thu Nghin mt thân mt mình ra trm xe, ri li đi xe bus ra bến tàu. Vi cách này, chí ít thì Tô Kiến Châu cũng biết Ninh Thu Nghin đang đâu, vi ai. Và mt ngưi có danh có tiếng như Quan Hành cũng s không làm chuyn gì khut tt vi Ninh Thu Nghin.

Ninh Thu Nghin chuẩn bị đồ lên đường. Va mi dn đến nhà Tô Kiến Châu nên đ đc ca cu đu đ mt góc, vơ tay xếp cái là kp. Khi chun b xong, cu m đin thoi lên, ti vội hai ba trò chơi, rồi sau đó đng bên ca s nhìn xung dưi.

Chng bao lâu sau… Mt chiếc xe màu đen tr đến. Đúng gi ghê!

Với cái tiết trời này mà phn rìa trc bánh xe chỉ hơi dính chút bùn ly, còn nhng b phn khác ca chiếc xe kia đu sch s đến mc phn chiếu được ánh sáng luôn. Đó là xe do Quan Hành phái đến. Ninh Thu Nghin vác ba lô lên vai, nói vi Tô Kiến Châu:

“Em đi đây.”

Tô Kiến Châu cũng nhìn thy chiếc xe dưi lu, anh ta đi đến ôm cu mt cái: “Sáng thứ hai tun sau, anh ra gn bến tàu đón cu.”

Biết công vic ca Tô Kiến Châu bn rn, Ninh Thu Nghin cũng không phi loi yếu nht cn da dm vào bn bè, cho nên cu nói:

“Không cn đâu . Cũng không đến mc đáng s như anh nghĩ đâu.”

Nói xong, Ninh Thu Nghin đi xung lu. Cu va mi xut hin phía bên kia đưng, tài xế trong xe lp tc xung xe m ca cho cu.

“Ngài Quan phái tôi đến đón cu.” Tài xế kính cn l phép nói: “Xin mi lên xe!”

“Cm ơn!” Ninh Thu Nghin đáp.

Ngưi tài xế này trông quen quen, khí cht ca anh ta ta ta như ngưi đu tiên cu đã gp vào đêm hôm n qung trưng ngm. Ninh Thu Nghin không khi nhìn chăm chăm thêm ln na, mà cũng không chắc chắn lắm.Cu nhét ba lô vào xe, ngi xung. H thng sưi m trong xe đu đưc bt lên, trên băng ghế sau rng rãi đt mt cái thùng giy.

*

Sut dc đưng, bn h không ai nói li nào. Xe chy qua vùng ven thành ph V Đng, đi theo tuyến đưng mà Ninh Thu Nghin hay ngi xe bus đến b bin, ri r vào mt cung đưng nh trông hơi bí n, chỉ có xe cỡ nhỏ mới được thông hành, rồi đi thng ti bến tàu. Hôm nay trời yên biển lặng, chiếc thuyền trắng kia cũng đương yên ổn vững vàng thả neo bên bến tàu. Trưc khi xung xe, tài xế ôm chiếc thùng giy ghế sau đưa cho Ninh Thu Nghin:

“Ngài Quan có dn, mong cu mang cái này theo.”

Ninh Thu Nghin hơi ngc nhiên. Cái thùng khá nng. Cu hi: “Đây là đ trên đo à?”

Tài xế đáp: “Là đ ngài Quan mua cho cu.”

Ninh Thu Nghin li càng bi ri.

Sau khi lên thuyn, cu trông thy chú Bình đang đng trên boong với sắc mặt không mấy vui vẻ: “Đến ri.”

Đã hơn mt tiếng đng h k t gi hn ca bn h. Hn là chú Bình không biết đã có chuyn gì xy ra. Chú ấy đã từng nhắc nhở Ninh Thu Nghiễn không dưới một lần, rằng mong cậu sẽ đến đúng giờ. Thế nhưng, đây là lần thứ hai cậu đến muộn.

Ninh Thu Nghiễn nói lời xin lỗi.

Chú Bình im lặng, dùng bộ đàm thông báo cho người lái thuyền.

Đợi thuyền chạy đến đảo Độ, từ xa Ninh Thu Nghiễn đã thấy xe của bác Khang đậu sẵn ở bến tàu. Ninh Thu Nghiễn quyết tâm sau này không đến muộn nữa, vì mình mà làm lỡ thời gian của bao người thì thật sự quá khó coi.

Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu đã gửi email thông báo không tới đảo Độ vào thời gian này, nếu người liên lạc đã nhận được thì cớ sao ai nấy đều như chắc chắn rằng cậu sẽ đến vậy?

Một tháng không gặp, bác Khang vẫn khỏe mạnh như ngày nào. Thấy Ninh Thu Nghiễn, ông thân thiết vỗ lưng cậu: “Tiểu Ninh tới rồi à, tháng nay khỏe không cháu?”

“Chào ông Khang.” Ninh Thu Nghiễn ôm thùng giấy: “Cháu khỏe ạ.”

Bác Khang cười tủm tỉm: “Lên xe thôi.”

Dường như tháng qua tuyết ở đảo Độ rơi mãi không ngừng, lớp tuyết dày đến nổi xe phải lắp thêm thiết bị mới chạy được trên đường tuyết. Xe chạy rất chậm, phong cảnh trên đảo lùi dần về phía sau, có lẽ do trời đổ tuyết lớn nên phong cảnh đã khác so với hôm đầu tiên cậu đến.

Mà thứ duy nhất không thay đổi, chính là sự yên bình đặc trưng nơi đây.

Dường như bao nhiêu phồn hoa náo nhiệt ở thế giới bên ngoài, đều không ảnh hưởng đến sự bình yên cách biệt trên đảo Độ.

Chẳng biết nếu ở đây lâu, lòng dạ có trở nên cô quạnh không nhỉ?

Xe đỗ bên cạnh đài phun nước trước tòa nhà, tuyết trong hồ tràn cả ra đất nhưng chẳng thấy dấu chân người. Toà nhà vẫn ấm áp tối tăm như cũ, rèm cửa sổ đều kéo xuống kín mít, chẳng cho tia sáng nào lọt vào.

Lúc lên lầu, Ninh Thu Nghiễn không kìm được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng. Bao lời bàn tán khó tin trên diễn đàn bỗng hiện về giữa tâm trí, giờ đây cậu cũng bắt tin rồi.

Nghe nói, ma cà rồng sẽ bị thiêu rụi khi tiếp xúc với tia cực tím trong ánh nắng mặt trời…

Cậu hỏi rất căng thẳng, nhưng bác Khang lại trả lời với nét mặt khoan thai: “Tiên sinh không thích hoạt động mà chỉ thích ngủ. Thỉnh thoảng ngài ấy mới xuống lầu, ánh sáng và âm thanh sẽ quấy rầy giấc ngủ của ngài ấy. Ngài ấy không yên giấc thì tâm trạng sẽ tệ.”

Nhắc nhở Ninh Thu Nghiễn, Quan Hành là một người bệnh. 

Người bệnh thường khó ngủ, lúc mẹ cậu bệnh nặng cũng thường hay ngủ cả ngày.

Nhưng vì “thỉnh thoảng mới xuống lầu”, mà mọi người trong toà nhà phải luôn duy trì hoàn cảnh hoàn mỹ để ngài ấy ngủ, thật sự rất khoa trương.

Coi như Ninh Thu Nghiễn đã hiểu, với Quan Hành thì người ở đây tồn tại vì để phục vụ ngài ấy thôi.

Bác Khang sắp xếp cho Ninh Thu Nghiễn ở căn phòng lần trước, mọi thứ vẫn như cũ, đầu giường có đặt thêm bó hoa tươi màu trắng nhỏ.

Dựa theo quy tắc, bác sĩ Lăng sẽ đến rút máu cậu kiểm tra để sẵn sàng cho sáng mai hiến máu.

Bác Khang bảo Ninh Thu Nghiễn cứ để đồ đấy, Quan Hành muốn gặp cậu.

“Gặp giờ luôn ạ?” Ninh Thu Nghiễn hơi giật mình.

“Đúng vậy.” Bác Khang hiền hòa gật đầu: “Tiên sinh chờ cháu ở trên lầu.”

Mặc dù hồi sáng mới nói chuyện điện thoại, nhưng Ninh Thu Nghiễn vẫn thấy rất căng thẳng. Cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để gặp Quan Hành nhanh như vậy.

Bác Khang dẫn cậu lên lầu rồi dừng trước cửa phòng Quan Hành, ông nói y như lần trước: “Cháu cứ vào trong là được.”

Ninh Thu Nghiễn đẩy cửa, vừa vào trong thì bác Khang giúp cậu khép cửa lại. Giữa phòng đặt một cái lò lửa lắp kính thủy tinh, bên cạnh là chiếc sô pha bọc da thay cho chiếc sô pha nhung đen hôm nọ, phía trên còn trải tấm thảm da màu nâu trông khá cổ điển, mọi thứ vẫn bố trí như Ninh Thu Nghiễn lần trước cậu tới.

Quan Hành không ở đây.

Căn phòng tràn ngập mùi thơm lành lạnh trên người Quan Hành, Ninh Thu Nghiễn chưa rõ ngài ấy có bước ra từ sau tấm bình phong gỗ màu mật ong như lần trước hay không.

Cậu thử gọi “Ngài Quan…”, nhưng thật lâu chẳng ai đáp lời. Ninh Thu Nghiễn không dám chắc, sau tấm bình phong còn có lối đi thông với lầu khác.

Có lẽ lầu ba lạnh hơn những lầu còn lại.

Ban nãy Ninh Thu Nghiễn đã bỏ quên áo khoác trong phòng, giờ cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo lông cổ rộng nên lạnh muốn cóng.

Cậu tới gần lò lửa, phát hiện nó không có nhiệt độ, những tấm thuỷ tinh đặc chế đã ngăn cách ngọn lửa khiến cho lò sưởi trở thành một vật trang trí trong ngày đông. Dường như chủ nhân nó cũng không thèm đếm xỉa nó có mang lại hơi ấm hay không.

Ninh Thu Nghiễn đành ngồi xuống sô pha, hà hơi vào lòng bàn tay để sưởi ấm.

Đột nhiên, cậu bị hất ngã ra đằng sau.

Giống như bị ai đó đẩy vậy.

Khuôn mặt Quan Hành hiện ra trước mắt cậu, mí mắt rủ xuống nhìn cậu từ trên cao.

Cổ áo lông rất rộng.

Lớp lông quét vào cần cổ trần trụi làm cậu hơi ngứa, xương quai xanh không ngừng nhấp nhô vì nhịp thở gấp.

Khoảnh khắc này trùng khớp với cảnh cậu gặp trong giấc mơ một cách kỳ diệu, dòng máu nhanh chóng lưu động chạy về nơi sâu xa trong lồng ngực.

Mà tầm mắt của Quan Hành lại rơi vào động mạch trên gáy cậu, giống hệt như kẻ săn mồi bạo tàn trời sinh.

Ninh Thu Nghiễn không ý thức được rằng, lúc này đây, trông cậu như một con mồi yếu ớt đương khẽ khàng run rẩy.

Mấy giây sau, vẻ mặt Quan Hành lại trở về như thường ngày, ngài nói: “Bạn nhỏ thật can đảm.”

Bình luận

5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x