Tieudaothuquan

0

Mũ dù trơn nhẵn dính nhớp bị kẹp giữa ngón tay phát ra tiếng òm ọp, nhiệt độ mập mờ vừa rồi vẫn còn vương lại.

Vừa nãy hắn bỗng nhiên mất ý thức, hiển nhiên là do nô lệ kia. Trong giây phút sống còn của hàng trăm binh sĩ, hắn lại bị nô lệ nhỏ dụ dỗ quên hết tất cả thì tính là loại Vua gì? Chẳng lẽ những gì nô lệ nhỏ làm trước đó chỉ là diễn trò?

Nhưng sao cậu lại dám chủ động đón nhận bài kiểm tra của sứa tinh thần?

Vừa nghi hoặc vừa bực bội, hắn giật con sứa trị liệu xuống rồi ném nó đi: “Lập tức khởi hành, về sao Hải Vương…” Celuecus nhìn cỗ xe, cửa sổ phản chiếu hình bóng vặn vẹo của các binh sĩ, họ đã bắt đầu trở nên nóng nảy, đang cố gắng phá xích để lao ra tấn công đồng tộc cũ.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh một cách khó khăn: “Hỏa táng bọn họ.”

Mấy cỗ xe lao vào tầng mây, chiếc cuối cùng nổ tung trên không trung, vỡ thành vô số mảnh vụn bốc cháy, rơi xuống rừng tuyết phía dưới như sao băng.

Keto chăm chú nhìn xuống dưới qua cửa sổ khoang xe, đôi mắt đỏ hoe vì đau lòng. Không thể chiếm được lòng tin của Celuecus, công cuộc nghiên cứu chế tạo loại thuốc có thể cứu người cá càng thêm nhọc nhằn.

Dù tỏ ra yếu đuối hay dụ dỗ, e rằng anh đều không thể lặp lại chiêu cũ, anh nhất định phải… tìm cách kiểm soát tình hình.

Sao Hải Vương.

“Keto, như cậu đã nói, Charon sắp xếp xong xuôi rồi, hành động đi.” 

Nghe giọng nói khe khẽ của sứa khổng lồ bên tai, Keto choàng mở mắt trong nhà tù tối tăm, nghe tiếng cửa phòng giam mở ra.

“Bệ hạ muốn gặp tên nô lệ kia, đưa cậu ta ra đi.”

Keto vẫn không nhúc nhích, mặc cho đám lính gác tù cởi xích, dìu mình lên.

Một lúc sao, trong ngoài nhà tù rối loạn, một bóng người nhỏ bé màu tím bạc lao ra khỏi nhà tù dưới đáy biển, luồn lách né tránh cai ngục chuồn ra ngoài, chẳng hiểu sao lũ sứa giám sát lít nha lít nhít xung quanh xông tới như phát điên, đâm đám cai ngục đuổi theo anh choáng váng đầu óc, trong chớp mắt, nô lệ nhỏ vừa trốn chạy đã biến mất không dấu vết trong khu rừng dưới đáy biển bên ngoài nhà tù.

“Các người nói… Cậu ấy trốn thoát rồi?” Con ngươi Celuecus co lại.

Trước cơn thịnh nộ như sấm sét của Đức Vua, đám cai ngục run như cầy sấy không dám trả lời. Bị ảnh hưởng bởi năng lượng tinh thần đáng sợ của hắn nên nghìn con mắt trên mũ dù của sứa tinh thần đồng loạt nhắm lại, xúc tu màu trắng co thành một đống.

Celuecus nhìn nó chòng chọc, sắc mặt rất tệ.

Nhớ tới việc nô lệ nhỏ không hề sợ hãi trước mặt Zero, thậm chí còn liều mình bảo vệ hắn trong hố sâu nơi Sirentis hiến tế, vốn dĩ hắn còn nghi ngờ phải chăng mình đã hiểu lầm người ta, kết quả là anh trốn thoát… Từ đầu đến cuối, vật nhỏ đáng giận đó giỡn mặt hắn ư?

Hắn cười gằn một tiếng, đảo mắt nhìn Charon: “Truyền lệnh cho ta, không được bỏ qua mọi ngóc ngách của sao Hải Vương, nhất định phải bắt người về cho ta.”

Keto nằm trên vách đá dưới đáy biển ngó xuống dưới. Đàn cá bạc Cầu Đặc đang bơi quanh lõi sao, trông như những ngôi sao sáng chói, nơi đây chứa đựng ký ức ngày xưa của anh và Celuecus, cũng là mỏ neo sinh ly tử biệt của họ.

Tuy cấm chế tinh thần của sứa trật tự rất mạnh, nhưng cũng có điểm mù của riêng nó. Tại sao nó biết sứa chúc phúc từng mang lời nguyền bị giam cầm ở lõi sao, nhưng nhiều năm qua vẫn không thể loại bỏ mối nguy tiềm ẩn này… Và tại sao, rõ ràng lúc đó Celuecus đã kế thừa vị trí Đức Vua cũng như kết nối tinh thần với sứa trật tự, nhưng khi hắn xông vào lõi sao hy sinh thân mình thì sứa trật tự không thể ngăn cản, để mặc vị Vua mà nó tiếp nhận rơi vào bóng tối? May nhờ có lời nhắc nhở của sứa khổng lồ, khiến anh nghĩ ra vấn đề mà mình chưa từng suy nghĩ.

Đáp án chỉ có một.

Có lẽ đó là vì, nơi đây chính là điểm mù sức mạnh của sứa trật tự.

Anh sẵn sàng liều mình đánh cược một phen vì phỏng đoán này… Celuecus, chỉ mong ta sẽ thành công.

Buông con sứa giám sát bị bóp xỉu trong lòng bàn tay, anh đánh thức nó rồi cắn răng bật cười. Ngay lập tức, lũ sứa giám sát trong toàn bộ Vương đình đồng loạt lóe lên.

“Bệ hạ! Phát hiện tung tích của tên nô lệ đó rồi, cậu ta đang ở khu lõi sao!”

“Sao cậu ta lại đến đó?” Charon vờ thốt lên, “Đó là khu vực cấm chỉ bệ hạ mới có thể vào, cậu ta muốn chết hay sao mà tự ý xông vào khu lõi sao? Nếu cậu ta đến đó thật, chắc chỉ tìm được xác về thôi…”

Keto núp dưới vách đá, lặng lẽ nhìn chằm chằm con sứa giám sát một lúc, anh mím môi, thình lình nhảy về phía đàn cá bên dưới.

Hoảng sợ trước sự xâm nhập bất ngờ của anh, trong tích tắc vô số cá Cầu Đặc bảo vệ lõi sao bao vây Keto, đồng thời lao về phía anh. Anh co mình thành một quả bóng, tập trung bảo vệ phần bụng. Ngay lập tức, Keto cảm nhận được nỗi đau vì bị cắn, cơ thể nhanh chóng chìm sâu vào trong lõi sao, anh hít sâu một hơi, dõi mắt nhìn lên cao qua đàn cá như xuyên qua hàng nghìn năm, xa xa nhìn về phía bóng người từng chờ đợi trong tuyệt vọng rồi cuối cùng tới đây tìm đến cái chết.

Celuecus, ta đến muộn rồi… Người, vẫn sẽ đến chỗ hẹn chứ?

Cơn choáng váng do mất máu khiến tầm nhìn dần mờ đi, ý thức cũng bắt đầu tan rã.

“Tutankhamun!” Bỗng có tiếng gào vang lên từ phía trên.

Một bóng người màu vàng bất ngờ lọt vào tầm nhìn có phần mờ mịt của anh, như lưỡi dao rực lửa đâm vào giữa đàn cá, vây cánh to lớn bao trùm lấy anh, cơ thể được ôm chặt trong vòng tay tráng kiện và nóng bỏng.

Một giây sau, họ chìm vào hang sâu trong lõi sao.

“Cậu điên rồi phải không, sao lại tới đây?” Cặp mắt xanh lục nhìn anh giận dữ, “Muốn trộm lõi sao giúp Moloer à? Chỉ dựa vào cậu? Cậu muốn chết à!”

Keto yếu ớt nhìn hắn mỉm cười, anh bàng hoàng cảm giác tình huống rất giống năm xưa, vậy mà giờ anh lại trở thành người bị mắng mỏ giận dữ vì hành động nông cạn.

“Cậu cười gì?” Celuecus dùng vây cánh che cửa hang, rũ mắt nhìn cơ thể đầy vết thương của ai đó, hắn đặt Keto lên vách đá rồi nắm cằm, cúi đầu liếm vết thương chí mạng vì bị cắn trên cổ anh.

Keto cắn răng cố giữ tinh thần, chăm chú nhìn mấy cái xúc tu của sứa khổng lồ ló ra sau gáy hắn, một lần nữa tấn công lỗ tai Celuecus.

Ngay tức khắc, Celuecus chấn động toàn thân, con ngươi giãn ra đến cực hạn.

Keto nhìn chằm chằm vào mắt hắn, sợ sứa khổng lồ không thể đột phá cấm chế giống như lần trước. Chỉ thấy trong cặp mắt xanh lục hằn tia máu gần đó, con ngươi như rạn nứt phản chiếu cái bóng nho nhỏ của mình, hàng mi run rẩy mãnh liệt, từng giọt nước mắt hòa máu tươi chảy từ hốc mắt phiếm hồng xuống nước.

“Celuecus?” Anh thận trọng gọi tên hắn.

Phải gọi mấy tiếng thì đôi mắt nhìn anh chăm chú dường như mới có chút phản ứng.

“Keto…”

Đáp lại tiếng gọi ấy, vị Vua đuôi vàng ghì chặt người cá bé nhỏ mình đầy vết thương vào lòng, ký ức ùa về trong đầu như con thú bị trói đã lâu.

… Tất cả mọi thứ… thuộc về hắn, thuộc về Keto, từ ngày xưa đến tận thế, những điều hắn chưa từng biết, những điều hắn đã quên, mọi bí mật, mọi tiếc nuối, đều được tiết lộ vào giây phút này, sự thật đã rõ ràng.

Người mà hắn từng cố chấp cho rằng đã bỏ rơi hắn và sẽ bỏ rơi hắn lần nữa, xưa nay chưa bao giờ bỏ rơi hắn dù chỉ một giây. Họ đối đầu mấy nghìn năm… Một mực cố chấp xoay quanh nhau… Mặt trời của trái tim… Hóa ra cái tên Keto đặt cho hắn mang ý nghĩa ấy, vậy mà đến giờ phút này hắn mới biết được… Và cũng đến giờ phút này, hắn mới biết bức tượng nhỏ bằng vàng mà hắn tìm thấy tượng trưng cho điều gì, những giọt nước mắt lăn dài trong đêm khuya của Keto là vì ai, sao lại gọi tên hắn trong lúc mê man, sao lại đẩy hắn ra hết lần này đến lần khác rồi lại liều mình cứu hắn… Tại sao lúc bị oan lại không thể phản kháng mà trở thành tù nhân… Tại sao lúc gặp lại hắn lại biến thành dáng vẻ loài người, lõi sinh mệnh vỡ vụn đến nỗi không thể nát hơn…

Tất cả những gì hắn muốn biết đều được giải đáp.

“Keto… Ta đang mơ phải không…” Những ký ức thuộc về Keto quá chấn động, quá sốc, đến mức hắn không thể định thần lại được, cứ choáng váng và rối bời. Nhưng hắn không nghe thấy câu trả lời, trái tim chùng xuống, rũ mắt nhìn lại mới phát hiện Keto trong vòng tay mình đã tái mặt, đôi mắt nhắm nghiền, rơi vào hôn mê.

“Keto!”

Ba ngày sau, trong ổ Vua.

“Celuecus?”

Tỉnh dậy sau cơn ác mộng, Keto hét lên sợ hãi, anh choàng mở mắt ra, ngay lập tức bắt gặp đôi mắt xanh lục hẹp dài đang nhìn mình chăm chú.

Lòng cứ ngỡ đây là mơ, Keto vươn móng vuốt có màng chạm vào mặt hắn.

Xúc cảm ấm áp và chân thật, đồng thời anh cũng chú ý đến móng vuốt có màng của mình… có vẻ xương cốt đã phát triển hơn nhiều, một đầu của giáo Pontos quấn quanh cổ tay, đầu còn lại vắt trên cổ Celuecus, rất giống sợi xích chó. Chẳng biết anh đã hôn mê bao lâu, quầng mắt Celuecus xanh đen, không còn phong thái Đức Vua lạnh lùng kiêu ngạo trước đây nữa mà trở nên tang thương tiều tụy vô cùng.

Hiển nhiên trong lúc anh mê man, hắn không hề chợp mắt một giây nào.

Bình luận

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x