Sáng sớm khi Chử Y tỉnh dậy, Miểu Miểu đang ngồi trên giường nhìn anh.
Sau khi trao Miểu Miểu một chiếc thơm chào buổi sáng, Chử Y hỏi cậu: “Nhìn anh làm gì thế?”
Miểu Miểu nói: “Lại phải lâu lắm mới được gặp anh nữa.”
Nụ cười của Chử Y tan dần, lòng trào dâng áy náy: “Đợi sang năm anh sẽ giảm bớt công việc, dành nhiều thời gian hơn cho Miểu Miểu nhé, có được không?”
Miểu Miểu lắc đầu: “Phải làm việc, phải kiếm tiền.”
Khê Khê nói nếu không có việc làm thì sẽ không có tiền, cuộc sống sẽ rất khó khăn.
“Trong lòng Miểu Miểu, anh còn không quan trọng bằng tiền hả?” Vừa nói anh vừa cù lét cậu.
Miểu Miểu cười khúc khích xin tha, tiếng cười ấy làm tan biến cảm giác áy náy trong lòng Chử Y. Sáng hôm đó, Chử Y dẫn Miểu Miểu đi dạo quanh phim trường rồi cùng Lạc Thụy lái xe đưa cậu và chú Lý ra sân bay.
Trên xe Chử Y dặn dò cậu không được chạy đến đây như vậy nữa, nếu nhớ anh thì gọi điện, anh sẽ về thăm cậu.
“Bánh có thể để trong tủ lạnh đợi anh về ăn.”
“Bánh để lâu sẽ không ngon nữa.” Miểu Miểu bất lực: “Chử Y ngốc, hôm qua là sinh nhật anh đấy.” Giọng y chang người lớn, tỏ vẻ bất đắc dĩ với Chử Y.
“Sinh nhật?” Không chỉ Chử Y ngớ người, mà đến Lạc Thụy và chú Lý cũng nhìn về phía Miểu Miểu.
“Hôm qua chẳng phải ngày 9 tháng 11 sao?” Chử Y nói: “Ai nói đó là sinh nhật anh?”
“Là Phương Noãn Noãn nói mà.” Miểu Miểu ngây thơ hỏi: “Chẳng lẽ không đúng ư?”
Chử Y cười: “Ai mới là ngốc đây, anh đã bảo cô bé đó không đáng tin mà. Sinh nhật anh là ngày 9 tháng 12.”
Lúc này người ngốc lại là Miểu Miểu, suốt đoạn đường mặt đỏ bừng cả lên.
Chử Y không tiện xuống xe, trước khi Miểu Miểu xuống xe, chưa kịp để Miểu Miểu đòi thơm thì Chử Y đã hôn nhẹ lên trán và má cậu: “Cảm ơn Miểu Miểu, đến sinh nhật anh nhất định sẽ về cùng em.”
Miểu Miểu vui vẻ xuống xe, cậu không ngừng líu lo với chú Lý về việc sẽ làm món gì ngon để mừng sinh nhật Chử Y.
Về đến thành phố S, chú Lý dẫn cậu đi mua một chiếc điện thoại. Miểu Miểu mua đồ không nhìn chất lượng mà toàn nhìn người… miễn là loại mà Chử Y làm đại diện, tốt nhất là cùng mẫu với Chử Y, còn trung thành hơn cả fan ruột.
Đối với những thứ như điện thoại, Chử Y dĩ nhiên có làm đại diện rồi.
Điện thoại là do Chử Y dặn chú Lý mua cho cậu, còn bảo chú Lý dạy cậu cách sử dụng nữa. Sau giờ học có thể chơi điện thoại, lên mạng, tránh việc cái gì cũng nghe theo Phương Noãn Noãn và bị cô bé đó thao túng.
Còn về việc có ảnh hưởng đến học tập hay không, Chử Y nói, mới lớp 1 học gì mà học, đến cấp ba mới cần phải tập trung thôi.
Lạc Thụy – một sinh viên tốt nghiệp loại giỏi Đại học Đế Đô – cũng tán thành: “Bây giờ cứ chơi thoải mái đi, duy trì thành tích trung bình là đủ rồi. Học tập thì đợi lên cấp ba cố gắng cũng chưa muộn.”
Tuy nhiên, Miểu Miểu không hiểu được ý tốt của Chử Y. Ngày thứ hai khi cậu quay lại trường, việc đầu tiên là bí mật bàn bạc một chuyện quan trọng với Phương Noãn Noãn và Mục Hàn.
Chử Y đã nói với cậu rằng sắp đến sinh nhật anh, Miểu Miểu nhất định phải chuẩn bị quà thật tốt.
Mục Hàn nói: “Tặng xe đi. Bác cả tớ nói, nam thì tặng xe, nữ thì tặng túi, dễ như ăn kẹo.”
Miểu Miểu hỏi: “Xe tốn bao nhiêu tiền vậy?”
Mục Hàn đáp: “Xe không đắt đâu, Miểu Miểu còn đang đi học thì tặng một chiếc xe bình thường là đủ rồi, xe bình thường thì không đắt chút nào.” Nhóc nhìn bộ quần áo trên người Miểu Miểu, trên cổ tay còn có một ngôi sao nhỏ sống động: “Bộ quần áo này của Miểu Miểu có thể mua được một chiếc xe rẻ rồi.”
“Vậy thì đúng là không đắt thật.” Miểu Miểu vui vẻ lấy hết số tiền tiêu vặt của mình ra đặt lên bàn, toàn là tờ 5 tệ: “Chúng ta cùng đếm xem nhé.”
Mục Hàn ngớ người, ngây ngốc cùng Miểu Miểu bắt đầu đếm: “5 tệ, 10 tệ, 15 tệ… 15 tệ, 15 tệ…”
“Thôi, như vậy khó đếm quá, chúng ta đếm xem có bao nhiêu tờ nhé?” Phương Noãn Noãn nói.
Hai cậu bé không giỏi toán lập tức đồng ý.
“1 tờ, 2 tờ…” Ba đứa trẻ đầu sát vào nhau cuối cùng cũng đếm xong: “56 tờ.”
“Oa, nhiều quá, Miểu Miểu sao cậu có nhiều tờ 5 tệ thế?” Phương Noãn Noãn kinh ngạc.
Miểu Miểu ôm một đống tiền, vui vẻ nheo mắt: “Là tiền tiêu vặt hàng ngày của tớ đó, các cậu không có sao?”
Mỗi ngày chú Lý đều cho cậu 5 tệ, chỉ có một ngày cậu cùng Mục Hàn và Phương Noãn Noãn lén đi ăn kem, là Mục Hàn trả tiền. Sau đó Miểu Miểu nhất quyết đưa lại cho nhóc ta 5 tệ, vì Chử Y nói không được nhận đồ của người khác. Ngoài 5 tệ đó ra thì tất cả những gì còn lại cậu đều rất tiết kiệm.
Mục Hàn lấy ra một tờ 100 tệ: “Tiền tiêu vặt? Tiền tiêu vặt không phải thế này à?”
Miểu Miểu nhìn chăm chú tờ 100 tệ, rồi nắm chặt tờ 5 tệ của mình nói: “Tiền của mình không như thế.”
Phương Noãn Noãn đẩy Mục Hàn sang một bên: “Tờ 5 tệ đẹp hơn!”
Miểu Miểu mỉm cười gật đầu: “Vậy số tiền này đủ chưa?”
Mục Hàn nhăn nhó nói: “Có lẽ không đủ đâu.”
Phương Noãn Noãn lại đẩy cậu ra xa: “Miểu Miểu đừng nghe cậu ấy. Ba mình nói tặng quà phải có thành ý, thể hiện tấm lòng chân thật là tốt nhất.”
Mục Hàn: “Nói bừa, bác cả tớ có nhiều bạn trai, bạn gái. Còn ba cậu chỉ có mình mẹ cậu thôi, bác cả tớ chắc chắn hiểu rõ hơn.”
“Cậu nói bừa thì có!” Tiểu công chúa Phương không hề chịu thua: “Ba tớ nói mới đúng, mẹ tớ yêu ba tớ lắm, ngày nào họ cũng hôn nhau, chắc chắn ba tớ hiểu rõ nhất!”
Hai người lại cãi nhau, cuối cùng Phương Noãn Noãn sốt ruột kéo tay Miểu Miểu: “Miểu Miểu cậu đừng nghe cậu ta, cậu ta không cùng phe với chúng ta đâu. Mục Đình Dục là anh họ cậu ta, theo kinh nghiệm của tớ Mục Đình Dục chính là muốn giành Chử Y với cậu, bọn họ là người xấu!”
Miểu Miểu nhìn Mục Hàn, trong đôi mắt to tròn dần dần hiện lên sự không vui. Mục Hàn lo lắng, nhóc khó khăn lắm mới làm bạn được với Miểu Miểu, ánh mắt của cậu khiến Mục Hàn cảm thấy hơi sợ.
“Cậu nói bậy, Mục Đình Dục không phải là anh họ tớ! Anh ta chỉ là con riêng của bác mình thôi, thậm chí còn không được vào nhà, cũng không gặp được ông nội nữa!”
Phương Noãn Noãn: “Đừng cố nữa, các cậu chắc chắn là người của anh ta, nếu không sao anh ta được đóng phim cùng Chử Y, có tiền thật là ghê gớm.”
“Hừ! Anh ta còn đưa cậu đi đóng phim, quan hệ của các cậu chắc chắn rất tốt.” Phương Noãn Noãn bổ sung.
Miểu Miểu cúi đầu không nhìn Mục Hàn nữa, Phương Noãn Noãn hài lòng kéo tay cậu: “Miểu Miểu ơi, cậu làm bánh nhỏ ngon như vậy, chúng ta hãy làm một cái bánh sinh nhật cho Chử Y đi, anh ấy nhất định sẽ thích lắm.”
Miểu Miểu gật đầu, Chử Y thực sự rất thích, anh đã ăn hết cả bốn cái bánh lận. Nghĩ đến đây tâm trạng cậu trở nên tốt hơn, quyết định lần này sẽ làm một cái bánh thật to.
“Cậu biết chỗ nào làm không?” Miểu Miểu mở to mắt hỏi cô.
“Tớ biết, đến lúc đó tớ sẽ dẫn cậu đi.” Phương Noãn Noãn vỗ ngực đảm bảo.
Miểu Miểu cười với cô bé, hai người thì vui vẻ còn Mục Hàn tức tối ngồi trở lại chỗ của mình.
Phương Noãn Noãn đúng là quá đáng ghét!
Chiều tan học về nhà, việc đầu tiên Miểu Miểu làm là kéo chú Lý ngồi xuống ghế sô pha. Miểu Miểu lấy chiếc ví nhỏ từ cặp sách. Chiếc ví này là phiên bản giới hạn năm nay, giá khá chát nhưng bên trong lại là những tờ tiền 5 tệ được xếp ngay ngắn.
Miểu Miểu nâng niu lấy chúng ra, cẩn thận đưa cho chú Lý.
“Chú Lý chú Lý, chú giúp cháu đếm xem đây là bao nhiêu tiền được không ạ?” Đưa tiền cho chú Lý, Miểu Miểu có chút phấn khích.
“Sao nhiều thế, cháu không tiêu à?” Chú Lý ngạc nhiên nói.
Dù trong nhà đầy đủ mọi thứ, nhưng mỗi ngày cậu chỉ có 5 tệ tiêu vặt mà thôi.
“Cháu chỉ tiêu một tờ thôi.” Miểu Miểu cười tươi.
Chú Lý bắt đầu đếm: “Tổng cộng là 280 tệ. Miểu Miểu định làm gì, chú sẽ đưa thêm tiền cho cháu nhé?”
Miểu Miểu lắc đầu: “Cháu muốn tiết kiệm để mua bánh sinh nhật cho Chử Y.”
Chú Lý đột nhiên cảm thấy số tiền trong tay nặng trĩu, ông đã từng cầm qua bao nhiêu tiền, chưa lần nào có cảm giác như này.
Cảm giác nặng trĩu này là từ những đồng tiền được dành dụm từng ngày của một đứa trẻ, là tình cảm chất đầy của nó.
“Được, Miểu Miểu giỏi lắm.” Chú Lý xoa đầu cậu: “Chử Y nhất định sẽ vui lắm cho mà xem.”
Bây giờ cậu đã có 280 tệ, đến lúc gần sinh nhật Chử Y thì sẽ có thêm nhiều tiền hơn, mua được một chiếc bánh ngon rồi nhỉ.
Miểu Miểu ôm lấy chiếc ví nhỏ của mình, tưởng tượng đến vẻ mặt vui vẻ của Chử Y khi nhận được bánh, hạnh phúc lăn qua lăn lại trên giường rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, vào ngày sinh nhật của Chử Y, anh nói: “Miểu Miểu ơi, anh thích em nhất!”
Miểu Miểu tỉnh dậy, cười hớn hở, vừa ăn sáng vừa tranh thủ lúc chú Lý không để ý lén nhìn điện thoại. Cậu thấy fan của Chử Y đang chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, càng cảm thấy vui hơn.
Miểu Miểu đếm ngón tay tính ngày, mặc dù Chử Y gần đây rất bận không có thời gian gọi video với cậu, nhưng anh ấy nói sẽ cùng cậu đón sinh nhật thì nhất định sẽ làm được.
Khi chỉ còn nửa tháng nữa là đến sinh nhật Chử Y, Miểu Miểu lần đầu tiên liên lạc với những ngôi sao nhỏ ở thiên hà Tiên Nữ. Nói là phải thường xuyên liên lạc nhưng muốn liên lạc thật sự rất khó, đặc biệt là khi Miểu Miểu còn nhỏ, không có nhiều năng lượng.
Cậu nhanh chóng nói với những người bạn về tình hình của mình, sau đó nhờ họ giúp đỡ.
“Đến lúc đó, tớ sẽ bay lên trời, các cậu nghe theo chỉ huy của tớ, tất cả các ánh sao nhỏ sẽ rơi xuống người Chử Y nha.”
Các ngôi sao nhỏ líu ríu, Miểu Miểu cười nói: “Cảm ơn các cậu, nhưng đừng xuống nhé, chỉ cần ánh sao thôi.”
“Chử Y rất thích sao, anh ấy nhất định sẽ vui lắm, cả bầu trời đầy sao lấp lánh, mưa sao băng, rơi đầy sao trên người.” Mắt Miểu Miểu sáng lấp lánh, tưởng tượng đến ngày đó.
Miểu Miểu sắp xếp xong mọi thứ.
Trưa hôm ấy cùng Phương Noãn Noãn và Mục Hàn lén tìm cớ ra ngoài để khảo sát trước địa điểm, đảm bảo không có sơ suất.
Ra khỏi cổng trường, Mục Hàn nói với quản gia của mình: “Được rồi, ông đi đi, tiệm bánh ở ngay phía trước.”
Đối với việc dùng xong rồi vứt bỏ như thế này, quản gia dường như đã quen, ông ngồi trong xe để tài xế đi theo mấy đứa nhỏ, nhìn thấy chúng vào cửa hàng mới yên tâm.
Ba đứa trẻ đi một vòng quanh tiệm bánh, nhìn thấy người đã dạy chúng làm bánh hôm đó. Tiệm rất đông khách, có không ít khach xếp hàng mua bánh nên Miểu Miểu thấy yên tâm.
Ba đứa trẻ nắm tay nhau, đeo cặp sách quay lại trường. Chiếc xe của quản gia mới rời đi.
Trở về lớp học, giờ ăn trưa của trường đã kết thúc, may mà Miểu Miểu đã chuẩn bị từ trước, cậu mang theo cơm nắm thơm phức do chú Lý làm.
Miểu Miểu nói: “Tớ mang đồ ăn ngon cho các cậu ăn nè.”
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi xuống, đầy mong đợi.
Miểu Miểu mở cặp sách, nụ cười đẹp trên mặt lập tức biến mất.
Phương Noãn Noãn nhận ra sự khác thường của cậu: “Quên mang theo à? Không sao, chúng ta đi mua đi.”
Mục Hàn cũng nói: “Tớ đi mua, các cậu muốn ăn gì?”
Miểu Miểu vội vàng lục tung cặp sách, lo lắng đến muốn khóc, cậu lấy tất cả mọi thứ trong cặp cũng không tìm thấy chiếc ví có hình con ong nhỏ của mình đâu.
Cậu ngồi đó hồi lâu không nói gì, Mục Hàn lo lắng: “Miểu Miểu sao vậy?”
Miểu Miểu nắm chặt cặp sách của mình, nhỏ giọng nói: “Tiền của tớ bị mất rồi.”
Mục Hàn thấy Miểu Miểu đau lòng muốn khóc, vội vàng móc ra 300 tệ: “Chỉ là 300 tệ thôi mà? Cầm lấy đi.”
Phương Noãn Noãn nhìn Miểu Miểu đang cúi đầu, im lặng, dường như cũng bị lây nhiễm nỗi buồn của Miểu Miểu.
Số tiền đó là Miểu Miểu dành dụm từng ngày, mang theo những ước mơ nhỏ bé của cậu. Vừa nãy ở tiệm bánh vui vẻ bao nhiêu, bây giờ lại đau lòng bấy nhiêu.
Phương Noãn Noãn gạt phăng 300 tệ trong tay Mục Hàn, rồi hét lên: “Mục Hàn, cậu là đồ ngốc!”
_________
Lời tác giả:
Miểu Miểu: Một đứa nghèo như tui, sao mà xứng dùng ví đắt tiền.
Bình luận