Miểu Miểu nức nở, nước mắt rơi như mưa.
Vừa rồi cậu không khóc được, Phàn Vũ Khê bảo cậu nghĩ đến chuyện Chử Y bị mù. Thế giới của Chử Y bé nhỏ sẽ không còn gì cả, chỉ còn lại một khoảng không vô tận, nước mắt lập tức lăn dài trên má cậu.
Chử Y dạy Miểu Miểu diễn xuất lại lần nữa xảy ra bất đồng với Phàn Vũ Khê.
Phàn Vũ Khê cảm thấy Miểu Miểu còn nhỏ, khi không hiểu diễn xuất thì phải tự mình trải nghiệm, toàn tâm toàn ý tập trung vào cảm nhận.
Chử Y lại cho rằng nên từ từ dẫn dắt, để cậu học kỹ xảo diễn xuất.
Phàn Vũ Khê: “Theo cách của cậu thì chỉ có thể diễn ra được trình độ của mấy bộ phim truyền hình mà cậu đóng thôi.”
Chử Y: “Thằng bé còn nhỏ như vậy, anh không cảm thấy quá đáng sao?”
Phàn Vũ Khê: “Giống như việc cậu đưa nó đi học lớp một, dùng tiêu chuẩn của trẻ con để áp đặt lên nó thì nó chỉ mãi là một đứa trẻ thôi. Nhưng sự thật là thằng bé đã hơn hai trăm tuổi rồi, chưa đến hai năm nữa là có thể trưởng thành, không cần dùng cái cách ấu trĩ rụt rè đó đâu.”
Chử Y còn muốn nói gì đó, Phàn Vũ Khê ngắt lời anh: “Đây là phim của tôi, hơn nữa tôi hiểu rõ các ngôi sao hơn cậu, tôi biết phải làm thế nào mới tốt cho Miểu Miểu.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Chử Y phải chịu ấm ức như vậy. Vào khoảnh khắc Phàn Vũ Khê nói ra câu cuối cùng, khuôn mặt vốn cao ngạo của anh bỗng nhiên lộ ra vẻ suy sụp.
Miểu Miểu chạy tới dụi mặt mình vào mặt anh. Nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại dính lên mặt Chử Y, làm thấm ướt sự khô khan vừa rồi của anh.
Chử Y không thể nói với Miểu Miểu: Đừng diễn nữa, anh có thể nuôi em cả đời.
Chử Y cũng không thể nói với Miểu Miểu: Em đừng đau lòng, lúc nhỏ anh sống rất tốt.
Phàn Vũ Khê nói đúng, Miểu Miểu nên nhanh chóng trưởng thành, không thể chỉ nhìn thấy mình, toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào mình, toàn bộ tâm tư đều đặt hết trên người mình được.
Chử Y ôm Miểu Miểu mềm mại, cười nói: “Bây giờ biết xấu hổ rồi sao? Vừa nãy khóc đến cả đoàn phim biết luôn rồi đấy.”
Miểu Miểu lại rúc vào lòng anh.
Đúng là thấy hơi xấu hổ.
Nhưng cậu nắm chặt lấy quần áo của Chử Y, không chỉ vì xấu hổ. Chử Y sắp đi rồi, cậu đã sớm biết Chử Y không thể thường xuyên ở bên cậu. Anh có công việc của riêng mình phải bận rộn, cậu rất muốn Chử Y luôn ở bên cạnh nhưng không thể như vậy được.
Cận Đằng nói, Chử Y đang ở trong thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp.
Cậu hỏi thời kỳ hoàng kim là gì, Cận Đằng nói với cậu, thời kỳ hoàng kim chính là thời kỳ quan trọng nhất, là thời kỳ không thể quấy rầy nhất.
“Chử Y, em sẽ nhanh chóng lớn lên, lớn lên rồi sẽ làm trợ lý nhỏ cho anh có được không?” Miểu Miểu nói: “Trợ lý nhỏ sẽ ngày ngày đi theo anh, chăm sóc cho anh.”
“Em biết chăm sóc người khác à?” Chử Y cười khẽ.
Miểu Miểu cũng bị lời mình nói chọc cười: “Biết chứ, trợ lý nhỏ he he. Trợ lý nhỏ sẽ chăm sóc cho Chử Y thật tốt.”
Cậu càng nghĩ càng thấy trợ lý nhỏ quả thực là giấc mơ cả đời mình: “Em phải cố gắng trở thành trợ lý nhỏ của Chử Y, phải học tập Lạc Thụy!”
Chiều hôm đó Miểu Miểu không có cảnh quay, thế mà cậu nhóc thật sự chạy đi học hỏi Lạc Thụy. Tràn đầy nhiệt huyết, hỏi đông hỏi tây khiến Lạc Thụy thật sự không chịu nổi nên bảo cậu làm một bản kế hoạch lịch trình buổi tối cho Chử Y.
Miểu Miểu nói: “Lịch trình buổi tối là đi sân bay thôi mà.”
Lạc Thụy: “Đi sân bay cũng có rất nhiều việc cần phải chú ý đấy.”
Miểu Miểu hiểu ra.
Lúc Phàn Vũ Khê bảo cậu đi theo học diễn, cậu ôm quyển vở vẽ và bút vẽ ở bên cạnh Phàn Vũ Khê nghiêm túc học làm trợ lý nhỏ của mình.
Đạo diễn Phàn Vũ Khê quay lại sau khi chỉ đạo diễn viên xong, nhìn thấy bộ dạng chăm chú nghiêm túc của Miểu Miểu, cứ tưởng cậu đang ghi chép, trong lòng rất là vui mừng.
Nhưng khi y nhìn rõ nội dung trên quyển vở vẽ thì ngây người.
Miểu Miểu vẽ rất đẹp. Từ rất lâu trước đây, khi cậu biết đọc biết viết đã bắt đầu học vẽ rồi.
Bức tranh nhỏ đang vẽ cũng rất đáng yêu và ấm áp.
Trên đó đại khái được chia làm bốn phần.
Phần thứ nhất, 7 giờ tối: có hai người lớn nhỏ và một người tí hon, bọn họ đang thu dọn hành lý. Hành lý cần thu dọn được ghi chú rõ ràng, bên trên còn có ghi chú thời tiết. Ban ngày là một mặt trời nhỏ, ban đêm phía dưới đám mây là những giọt mưa nhỏ. Khiến người ta chú ý nhất chính là trong vali có một ngôi sao nhỏ đáng yêu, lấy việc công làm việc tư nhắc nhở, Miểu Miểu cũng muốn đi cùng.
Phần thứ hai, 8 giờ tối: một người lớn ngồi trên xe, phía sau người tí hon khóc rất thương tâm. Trong xe còn có một ngôi sao nhỏ, nhắc nhở: Người ở lại, ngôi sao đi cùng anh.
Phần thứ ba, 10 giờ tối: ở sân bay, người lớn nhỏ đang đợi máy bay ở sân bay, kéo một ngôi sao nhỏ yêu thích lên máy bay.
Phần thứ tư, 10h30 tối: trên máy bay, một người lớn nhỏ ôm ngôi sao ngủ, ngủ rất say. Trong bong bóng thoại trên đầu viết: Nhớ ngôi sao.
“Đây là cái gì?” Phàn Vũ Khê cầm lấy quyển vở vẽ, có chút mơ hồ.
Miểu Miểu giật lại quyển vở vẽ: “Đây là kế hoạch lịch trình buổi tối của Chử Y.”
Phàn Vũ Khê: “???”
Miểu Miểu nói: “Lớn lên con muốn làm trợ lý nhỏ cho Chử Y, bây giờ phải bắt đầu học tập.”
Phàn Vũ Khê suýt bị cậu chọc cho tức hộc máu.
Ba lao tâm khổ tứ bồi dưỡng mi, muốn đưa mi lên ngôi vị Nam Chính Điện Ảnh Xuất Sắc Nhất, thế mà mi lại cứ mãi nhớ nhung chuyện làm trợ lý nhỏ cho Chử Y?
Mi có biết có bao nhiêu người phải trả giá bao nhiêu mới có thể ngồi vào vị trí mà mi đang ngồi hiện tại không? Mi ngồi ở đây vậy mà lại vẽ kế hoạch lịch trình nhỏ?
Giấc mộng của mi thật đúng là bình thường đến động lòng người… có cái quần què!
“Xéo về phòng mau!” Phàn Vũ Khê mắng.
Miểu Miểu vui vẻ ôm quyển vở vẽ nhỏ của mình, chạy lon ton đi xa.
Cậu phải về thu dọn hành lý cho Chử Y.
Lạc Thụy đưa Miểu Miểu về khách sạn, trong phòng Chử Y đang có người giúp anh thu dọn hành lý. Miểu Miểu ôm chặt quyển vở vẽ, trước mặt người lạ không còn vui vẻ như vậy nữa.
Cậu đi đến trước mặt Chử Y, nhỏ giọng hỏi: “Người kia là ai vậy?”
Chử Y nói với cậu: “Trợ lý tạm thời.”
Miểu Miểu không vui bĩu môi, không phải đã nói sẽ để cậu làm trợ lý nhỏ sao.
Chử Y cười nói: “Lạc Thụy đã đưa cho em rồi, em còn không cho anh tìm một trợ lý tạm thời nữa hả? Bá đạo vậy à?”
Miểu Miểu nghĩ cũng đúng, dù sao cũng không thể để Chử Y tự mình làm việc được.
Thế là cậu lại vui vẻ xé tờ kế hoạch lịch trình trong quyển vở vẽ đưa cho Chử Y, Chử Y nhận lấy rồi cùng Lạc Thụy xem.
Miểu Miểu như thể đang nhận bài kiểm tra được chấm điểm từ tay giáo viên, vừa hồi hộp vừa mong chờ hỏi: “Đạt tiêu chuẩn chưa ạ?”
Chử Y mỉm cười kẹp tờ kế hoạch hành trình của Miểu Miểu vào kịch bản: “Cũng tạm được.”
“Chỉ tạm được thôi ạ?” Miểu Miểu dường như không hài lòng lắm với lời nhận xét này: “Vậy… vậy có thưởng không ạ?”
Lại muốn được thơm thơm rồi.
Sau khi Chử Y rời đi, Miểu Miểu vẫn ôm quyển vở vẽ của mình, đương nhiên không phải để vẽ lịch trình cho Chử Y nữa. Ghi chép của cậu cũng có kèm theo hình vẽ, ngoài việc ghi chép, cậu còn vẽ phong cảnh trong làng, vẽ cá nhỏ tôm nhỏ các thứ.
Cậu vẽ rất đẹp, không phải kiểu vẽ điêu luyện của người trưởng thành, mà mang theo trí tưởng tượng và nét trẻ con của riêng mình, ngay cả Lưu Tuyền cũng khen không dứt miệng.
Phàn Vũ Khê thấy vậy thì bàn bạc với họa sĩ thiết kế, quyết định để Miểu Miểu vẽ luôn quyển sổ ghi chép thảo dược cho cậu bé mù trong phim, làm nổi bật sự ngây thơ trong sáng của nhóc ăn mày.
Trong sổ ghi chép của nhóc ăn mày ghi lại toàn bộ những phản ứng của thảo dược trên người cậu bé mù, vẽ thêm hình ảnh thảo dược đơn giản, càng toát lên vẻ chăm chú. Miểu Miểu còn tự kẹp thêm một vài lá thảo dược vào trong quyển sổ.
Phàn Vũ Khê cảm thấy rất hay: “Miểu Miểu vẫn có ý tưởng riêng của mình.” Phàn Vũ Khê tự an ủi bản thân như vậy, Miểu Miểu đây là đang nỗ lực tham gia vào bộ phim, cậu rất yêu thích điện ảnh.
Không nhất thiết phải làm trợ lý quèn.
Cậu bé mù và nhóc ăn mày liên tục ra ngoài hơn nửa tháng, mấy ngọn núi gần đây bọn họ đều đã leo hết, phải đến ngọn núi xa hơn.
Hôm nay hai người chuẩn bị xong lương khô, nhóc ăn mày dắt tay cậu bé mù như thường lệ đi qua từng dãy nhà trong làng ra ngoài. Những đứa trẻ trong làng đã quen với hành động này của họ, không còn gì tò mò nên cũng chẳng còn hứng thú trêu chọc nữa, cùng lắm thì chỉ cười nhạo họ ngu ngốc thôi.
“Ăn cỏ mà cũng có thể chữa khỏi mù mắt sao? Chúng nó đúng là ngốc thật.”
Nhóc ăn mày hung dữ trừng mắt nhìn chúng, cậu thà rằng bọn chúng đánh cậu mắng cậu, chứ cậu không muốn nghe thấy những lời như thế.
Cậu cảm nhận được, thời gian càng lâu càng thấy có lẽ không đơn giản như vậy. Mỗi khi cậu có suy nghĩ này là cậu nhắm một mắt, mở một mắt.
Bọn họ đến một ngọn núi khá xa, không ngờ lại gặp phải một con lợn rừng trên núi. Đối với người lớn mà nói con lợn rừng này là một món ngon, nhưng đối với hai đứa trẻ, mà một trong hai đứa còn đi lại khó khăn thì có chút phiền phức.
Lợn rừng lao về phía hai đứa trẻ, nhóc ăn mày kéo cậu bé mù vội vàng chạy về phía trước, cậu nắm chặt tay cậu bé mù, không cẩn thận ngã xuống sông. Con lợn rừng đứng trên bờ nhìn bọn họ, cuối cùng bất đắc dĩ bỏ đi.
Hai đứa trẻ im lặng vài giây, rồi đứng dưới sông cười phá lên.
Nhóc ăn mày nhóm lửa, hai người cởi áo đứng bên đống lửa vừa nói chuyện vừa sưởi ấm.
Sau khi biết nhóc ăn mày biết chữ, cậu bé mù muốn nhóc ăn mày dạy mình viết chữ. Nhóc ăn mày cầm cành cây dạy cậu bé viết hai chữ “Thường Dương”. Viết xong, cậu bé mù nằm sấp trên mặt đất cẩn thận sờ từng nét chữ, cảm nhận tên của mình.
Cậu bé quay sang nói với nhóc ăn mày: “Anh không biết viết chữ, nhưng bài khóa trong radio anh nghe một lần là có thể nhớ hết.”
Nhóc ăn mày lúc này mới biết, thứ mà mỗi tối cậu bé mù đều nghe rất lâu chính là bài khóa ngữ văn.
“Anh giỏi quá, em phải xem rất nhiều lần mới có thể nhớ được.” Nhóc ăn mày nói với vẻ sùng bái.
Cậu bé mù vuốt ve tên của mình: “Anh cũng muốn xem rất nhiều lần…”
Nhóc ăn mày biết mình lỡ lời, cậu tìm một bãi cỏ, hai người nằm thẳng trên bãi cỏ ngắm nhìn bầu trời đêm.
Cậu bé mù dường như không để ý, cậu ấy tiếp tục nói: “Nếu anh đi học, theo độ tuổi thì anh phải học lớp bốn. Thật ra anh đã học thuộc lòng hết bài khóa lớp năm rồi.”
Cậu bé mù nhớ đến trong bài khóa nói ngôi sao màu vàng, hỏi: “Màu vàng là màu gì thế?”
Một cơ thể mềm mại chui vào lòng cậu ấy: “Màu vàng chính là em, là ấm áp.”
Cậu bé mù mỉm cười, cậu ấy sờ sờ nhóc ăn mày trong lòng: “Màu vàng là mềm mại.”
Tối hôm đó bọn họ nói rất nhiều chuyện, cậu bé mù nói, cậu ấy không thích ngủ, ngủ mang đến sự sợ hãi. Mỗi lần cậu ấy ngủ thiếp đi sẽ không biết mình còn sống hay không, mỗi lần cậu ấy tỉnh dậy cũng không biết mình đang ở nơi đâu.
Nhóc ăn mày nói, trên trời có sao thì là ban đêm, trên trời có mặt trời thì là ban ngày. Em ngủ ngay bên cạnh anh, mỗi lần anh sờ thấy em thì là còn sống.
Sau một hồi sột soạt, nhóc ăn mày nhét một thứ mềm mềm vào lòng cậu bé mù: “Mỗi lần anh sờ thấy nó, thì ấy là ban đêm.”
Cảnh quay rơi xuống nước vào buổi chiều, dù là ở phía nam thì buổi chiều mùa đông cũng vẫn se lạnh. Lưu Tuyền vốn ốm yếu lại mắc bệnh bệnh khiến cảnh quay của hai người phải tạm thời hoãn lại.
Phàn Vũ Khê dẫn Miểu Miểu đến bệnh viện thị trấn thăm Lưu Tuyền.
Trên đường đi, Phàn Vũ Khê nói với Miểu Miểu: “Con phải trân trọng từng người bạn mà con gặp được lúc nhỏ. Sau này khi lớn lên con sẽ gặp rất nhiều người, nhưng sẽ không bao giờ gặp lại những người bạn cùng con chơi đùa và học tập thời thơ ấu nữa.”
Miểu Miểu hiểu được một chút, cậu nghĩ đến Phương Noãn Noãn và Mục Hàn.
Lưu Tuyền nằm trên giường bệnh ở bệnh viện thị trấn, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy bọn họ trên mặt mang theo vẻ áy náy: “Xin lỗi đạo diễn, cháu đã làm ảnh hưởng đến tiến độ rồi.”
“Là bọn chú không chăm sóc cháu tốt, hai ngày nay cháu cứ yên tâm dưỡng bệnh, để Miểu Miểu ở bên cạnh cháu.” Phàn Vũ Khê nói: “Hai đứa lúc nhỏ có thể cùng nhau hợp tác quay một bộ phim về tuổi thơ về tình bạn thời thơ ấu, cũng coi như là một duyên phận. Vừa hay nhân cơ hội này vun đắp tình cảm ở bệnh viện, quay những cảnh sau sẽ thuận lợi hơn.”
Lưu Tuyền ngại ngùng, cậu ấy đã lớn như vậy rồi mà còn cần một đứa trẻ con ở bên cạnh chăm sóc. Nhưng Miểu Miểu thật sự là một đứa trẻ rất ngoan, cậu dường như đã nhập tâm vào nhân vật trong phim, cẩn thận chăm sóc cậu ấy.
Buổi sáng khi đến, cậu sẽ mang theo những bông hoa dại hái được ở bên ngoài, một nắm nho nhỏ cắm trong lọ thủy tinh, tràn đầy sức sống, đáng yêu một cách tự nhiên.
Nghe nói Lưu Tuyền ăn không ngon miệng, cậu sẽ xách giỏ nhỏ nhờ trợ lý dẫn đi hái dâu tây. Những quả dâu tây đỏ hồng mọc xiên xẹo, nhưng lại chua chua ngọt ngọt rất ngon.
Lúc Lưu Tuyền ngủ mơ thấy ác mộng tỉnh dậy, có một đôi bàn tay nhỏ mềm mại đang nắm lấy cậu ấy.
Lưu Tuyền cảm nhận được xúc cảm mềm mại đó, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Miểu Miểu, bản thân Lưu Tuyền vậy mà lại ngẩn người.
Lưu Tuyền là một đứa trẻ rất có trách nhiệm, tuy vẫn chưa khỏi bệnh mà đã lại kiên trì muốn tiếp tục quay phim: “Đúng lúc có thể quay cảnh cháu bị trúng độc rồi.”
Nhóc ăn mày và cậu bé mù vẫn luôn tìm kiếm thảo dược, họ vượt núi băng rừng tìm được những loại thảo dược trong sách y học, mỗi loại đều sắc lên rồi uống hết, tình trạng này cứ tiếp diễn cho đến khi cậu bé mù bị trúng độc.
Hôm đó cậu bé mù đau bụng đến mức không xuống giường được, nhóc ăn mày nấu cháo kê cho cậu ấy. Cháo còn chưa nấu xong, cậu bé mù đã nôn, cậu ấy nôn rất đau đớn, trên mặt nổi lên cả gân xanh.
Nhóc ăn mày gầy gò cõng cậu bé mù chạy đến phòng khám nhỏ trong làng. Trên đường đi bị đá ngáng ngã, cậu bé mù ngã xuống đất đã ngất xỉu, nhóc ăn mày mắt đỏ hoe cõng cậu ấy lên lưng khập khiễng tiếp tục chạy về phía trước.
Trên con đường ngoằn ngoèo, từ chỗ bị ngã, cứ cách một đoạn lại có một chiếc giày, tổng cộng có bốn chiếc.
Bác sĩ ở phòng khám nhỏ nghe chuyện của họ thì mắng họ một trận, một cước giẫm nát hy vọng đơn thuần tốt đẹp của hai đứa trẻ.
Dưới ánh đèn trắng chói mắt, nhóc ăn mày giấu bàn chân mình trong ống quần dài lê thê trên mặt đất. Trong phòng khám rộng rãi, cậu nhóc chỉ chiếm một góc nhỏ, ngơ ngác nhìn bác sĩ và cậu bé mù, luống cuống tay chân không biết làm sao.
Tất cả sự kiên trì của hai đứa, tất cả những khát vọng tốt đẹp của họ trong mắt người lớn đều là trò cười, không những không có bất kỳ hy vọng nào mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Thứ đã từng kiên định như vậy trong lòng, giờ đây yếu ớt nhợt nhạt như khuôn mặt bệnh tật của cậu bé mù.
__________
Lời tác giả:
Giáo viên: Ước mơ của mọi người là gì?
Phương Noãn Noãn: Em muốn làm một nhà khoa học vĩ đại.
Mục Hàn: Em muốn trở thành một doanh nhân xuất sắc.
Miểu Miểu: Em muốn làm một trợ lý sinh hoạt đạt tiêu chuẩn.
Giáo viên: ???
Hình như có một ước mơ kỳ lạ nào đó trà trộn vào rồi thì phải.
Bình luận