Tieudaothuquan

0

Chương thứ mười bốn – Làm nũng (hạ)

[Có người để làm nũng cũng là một loại hạnh phúc.]

Trước kia một nữ đồng nghiệp đã từng nói như thế với cậu.

Dạ Vị Ương cũng cảm thấy hạnh phúc, tuy lúc nhỏ cậu không có ba mẹ ở bên, nhưng vẫn có bà ngoại chăm sóc và quan tâm cậu. Mỗi khi cậu làm sai, cậu sẽ lại làm nũng với bà. Khi đó bà sẽ mở rộng hai tay ôm lấy cậu, để cậu làm nũng hết lần này tới lần khác.

Lần đầu tiên làm nũng, bà ngoại đã từ chối cậu liền. Bởi bà nghĩ đối với một đứa trẻ, nếu mình không từ chối, về lâu dài nó sẽ càng đòi hỏi nhiều hơn. Hơn nữa như thế cũng giúp nó hiểu chuyện hơn, nhưng dù sao còn nhỏ nếu quá mức kiềm chế sẽ dễ làm tổn thương chính mình.

Cậu thích làm nũng với người yêu, thích được đối phương dịu dàng hoặc hài hước đáp lại, như thế sẽ ấm áp và ngọt ngào đúng không? Giống như uống sữa mật đường vậy á.

Vểnh mông, Dạ Vị Ương chờ Bắc Thần Diêu Quang mát xa thoa dược cho cậu, đúng ra cậu muốn tự mình làm, nhưng móng vuốt ngắn quá, không sờ được tới chỗ kia.

“Ngao ô!”

Ngươi làm đau ta! Móng vuốt nhỏ cào cào trên đùi Bắc Thần Diêu Quang.

“Đau sao? Để ta thổi thổi nhé.” Dứt lời, hắn bắt đầu hướng tới chỗ mới được thoa thuốc, thổi thổi vài cái.

Đừng thổi! Đừng thổi chỗ đó đờ mờ. Ngươi không biết xấu hổ nhưng ta biết.

Dạ Vị Ương vội dùng đuôi che đi cúc hoa của mình, nếu không phải cậu đang là hồ ly, cậu mới không cho Bắc Thần Diêu Quang làm chuyện như thế này.

Dù sao, chắc người này sẽ không nhân thú đâu ha…

Sau khi để Bắc Thần Diêu Quang tắm rửa thoa thuốc cho cậu, cậu liền bị hắn ôm tới thư phòng. Ngày thường cậu thích một mình ngồi trên ghế ngẩn người, mệt mỏi thì ngủ, nhưng hôm nay tiểu hồ ly liền nhảy lên thư trác ghé đầu nhìn Bắc Thần Diêu Quang phê duyệt tấu chương.

Trắng trợn xem tấu chương của Bắc Thần hoàng đế như thế, chắc trước giờ cậu là người đầu tiên.

Nhưng Bắc Thần Diêu Quang tựa như không để ý, thấy tiểu hồ ly chạy tới ngược lại rất cao hứng, thỉnh thoảng đưa tay sờ đầu tiểu hồ ly, thấy đối phương ngoan ngoãn tùy ý cho hắn vuốt thì tâm tình tốt lên không ít.

Nhưng Dạ Vị Ương không nghĩ như vậy, cậu nhớ tới đêm hôm qua mơ hồ bị Bắc Thần Diêu Quang ăn sạch sẽ, Dạ Vị Ương lại bắt đầu tức bay màu.

Lúc này thay vì làm nũng thì thà phát tiết đi cho rồi, cậu liên tục dùng đuôi quất vào tay Bắc Thần Diêu Quang, quấy nhiễu đối phương làm việc.

“Vật nhỏ, ngươi đang trả thù ta đêm qua làm đau ngươi phải không?” Cũng không ngẩng đầu lên, bị đuôi tiểu hồ ly quấy phá Bắc Thần Diêu Quang cũng không để ý, hắn cầm tấu chương cười khẽ.

Tự giác biết là tốt, hừ!

Dạ Vị Ương vươn cái đuôi thật dài của mình gãi hai má Bắc Thần Diêu Quang, động tác lớn mật này làm cậu thoải mái hơn là im lặng chịu đựng. Thứ nhất nó có thể làm cậu hả giận không ít, thứ hai mấy hành động thân thiết này ít nhiều gì cũng sẽ khiến Bắc Thần Diêu Quang giảm bớt cảnh giác với cậu hơn.

Thật ra chủ yếu là mục đích để hắn giảm bớt cảnh giác nhiều hơn một chút, sống chung lâu ngày nên cậu biết người này sẽ không làm hại mình, vì vậy mới dám lớn mật tiếp cận Bắc Thần Diêu Quang.

“Ngao ô!”

Đuôi đột nhiên bị nắm lấy, tiểu hồ ly chưa kịp chạy đã bị Bắc Thần Diêu Quang đè lại, một cơn bão hôn hít mạnh mẽ đáp xuống mặt cậu, tiểu hồ ly bị kiềm chặt trên thư trác, bốn chân đạp đạp quơ tới quơ lui.

Mẹ nó dừng tay coi cái tên biến thái này, ta là hồ ly đó trời ạ, ngươi có cần đói khát đến vậy không!

“Đêm qua ngươi uống rượu say, có lẽ vì uống rượu nên mới biến thành người, hay giờ ta đút ngươi miếng rượu nha?” Bắc Thần Diêu Quang buông tiểu hồ ly ra, tiểu hồ ly nghe vậy liền nhanh chân chạy lên ghế dài cạnh cửa sổ nằm sấp xuống, tặng cho Bắc Thần Diêu Quang một cái liếc xem thường, ngáp một cái miễn cưỡng nhoài người về phía trước chuẩn bị nhắm mắt ngủ.

Không ngờ đã bị cái tên biến thái này đoán được rồi, có điều biến thành người lần nữa là trở thành người luôn hay là vẫn nửa người nửa yêu giống như hôm qua vậy ta?

Còn nữa, nếu lại biến thành hồ ly thì cậu lại có thêm một cái đuôi hả?

Dạ Vị Ương còn nhớ rõ trong giấc mơ ngày đó, cậu có tận chín cái đuôi, chẳng lẽ cậu chính là cửu vĩ hồ ly sao? Suy nghĩ mông lung, cuối cùng Dạ Vị Ương cũng rơi vào giấc ngủ.

Làm nũng vẫn có điểm hữu dụng của nó, ít nhất là hai ngày sau đó mỗi lần Bắc Thần Diêu Quang muốn đút cậu uống rượu, cậu sẽ bày ra bộ dáng ‘mông nhỏ của ta đau QAQ’.

“Nhìn ta rất giống sắc lang sao? Cho dù ngươi biến thành người thì ta cũng đâu có ăn ngươi đâu.”

【Ừm, nhìn ngươi rất giống sắc lang.】 Tiểu hồ ly viết xuống lòng bàn tay Bắc Thần Diêu Quang.

Người nào đó không nhịn được bật cười, đôi mắt hẹp dài so với Dạ Vị Ương càng giống hồ ly hơn: “Quên đi, ta không ép ngươi, chờ mông của ngươi tốt lên rồi, ta sẽ thỏa mãn sắc lang của ngươi với ta, nhất định sẽ làm ngươi vài ngày vài tuần.”

Lúc này tiểu hồ ly không viết chữ nữa mà thẹn quá hóa giận trực tiếp cào tay Bắc Thần Diêu Quang.

Náo loạn một hồi, Dạ Vị Ương chui vào trong ngực Bắc Thần Diêu Quang tiếp tục cùng đối phương nói chuyện phiếm, từ sau khi biến thành hồ ly tâm trạng Dạ Vị Ương cực kì buồn bực khó chịu, không có ai trò chuyện giải sầu với cậu hết.

Tuy cậu có thể nghe hiểu người khác nói chuyện nhưng cậu không dám nói chuyện với họ, sợ đối phương nghĩ cậu là yêu quái rồi đánh chết, Bắc Thần Diêu Quang tựa như cọng rơm cứu mạng biến thành kẻ duy nhất có thể ngồi tám nhảm với cậu.

【Ngươi thích ta hả?】 Dạ Vị Ương thấy câu hỏi này hơi bị ngu xuẩn, nhưng cậu muốn biết Bắc Thần Diêu Quang đến cùng là mang loại tâm tư gì với một hồ ly như cậu.

“Chỉ thích một mình ngươi, chỉ yêu một mình ngươi.” Trả lời không cần nghĩ ngợi, mặc dù…ờm, hơi bị sến, nhưng ngược lại khiến Dạ Vị Ương cảm thấy hơi thẹn thùng.

Kiếp trước, tuy vẻ ngoài của cậu rất nam tính đẹp trai ngời ngời, hơn nữa sự nghiệp cũng không tồi, đáng tiếc là đồng nghiệp bên cạnh cậu phần lớn đều là nam giới, dù có đồng nghiệp nữ nhưng toàn là một đám suốt ngày chỉ dành cho việc nghiên cứu, làm gì có người rảnh mà đi hẹn hò với cậu.

Thực buồn cười, sau khi xuyên không đến nơi này chẳng những trở thành nịnh thần rồi biến thành hồ ly mà còn liên tục được người khác thổ lộ, nên nói đây là may mắn hay bất hạnh đây?

Hơn nữa, nguyên một đám thích cậu đều là nam nhân.

Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy tư thế hiên ngang của Đại tướng quân, Dạ Vị Ương đã không còn nghĩ đến chuyện cưới vợ sinh con nữa.

Vào ngày Bắc Thần Diêu Quang với Kiến An công chúa thành hôn, khi Đại tướng quân rời khỏi Bắc Thần Quốc, Dạ Vị Ương luôn làm mình đừng nghĩ tới Lưu Bá Hề, bởi vì vừa nghĩ tới người đó thì cậu lại đau lòng, nhưng dù có khó chịu như thế nào cũng không thể thay đổi được tình huống hiện tại.

【Vì sao lại thích ta?】 Dạ Vị Ương lại hỏi.

Móng vuốt tiểu hồ ly khi viết chữ làm lòng bàn tay hắn hơi ngứa, cộng thêm câu hỏi này lại khiến tâm Bắc Thần Diêu Quang càng thêm ngứa, nhìn thấy rõ sự hoài nghi cùng mờ mịt trong mắt tiểu hồ ly, nam nhân ôn nhu trả lời: “Người đời hay nhắc đến chữ vận mệnh, ta nghĩ ta yêu ngươi chính là do vận mệnh.”

“Vận mệnh không thể sửa đổi cũng không thể chống lại, nên ta đành vui vẻ phục tùng vận mệnh vậy. Chúng ta sẽ cả đời cùng nhau bảo bối à.”

Thấy tiểu hồ ly vẫn giữ vẻ mặt không hiểu gì như vậy, Bắc Thần Diêu Quang nhịn không được nở nụ cười: “Không hiểu sao? Không hiểu cũng không sao cả, ngươi chỉ cần biết cả đời này ta chỉ yêu một mình ngươi, chỉ cần một mình ngươi là đủ rồi, bất luận chuyện gì xảy ra cũng sẽ không thay đổi.”

Đúng là bá đạo!

Dạ Vị Ương âm thầm ai oán, nhưng bá đạo như vậy rồi lại thổ lộ trực tiếp như thế làm cậu cảm thấy có chút rung động, thế gian này có bao nhiêu người giống như Bắc Thần Diêu Quang vừa tàn nhẫn vừa chung tình như thế?

“Vật nhỏ, ngươi vẫn thích ta gọi ngươi là vật nhỏ sao? Vì sao không cho ta biết tên, ta đang đợi ngươi tự nói ra tên của mình cho ta biết đó.” Trong đôi mắt hẹp dài lộ ra vài phần ôn nhu mong chờ.

Cậu không phải tên “vật nhỏ” , nhưng cậu không thể nói cho Bắc Thần Diêu Quang tên thật của mình. Dạ Vị Ương không muốn nói ra thân phận của cậu, vì cậu cảm giác nếu cậu làm vậy sẽ có phiền toái rất lớn, liên lụy nhiều người nữa.

【Trường Nhạc.】 Cậu viết xuống hai chữ ở trong lòng bàn tay nam nhân.

Lúc trước ngươi dùng tên giả thân phận giả, bây giờ ta cũng cho ngươi một cái tên giả.

Thời Đại Hán có Trường Nhạc cung với Vị Ương cung, ý nghĩa chính là trường nhạc vị ương, tuy nói là tên giả nhưng thật ra cũng không tính là giả, dù sao đời trước cậu cũng bị mọi người gọi bằng cái tên này.

Trường Nhạc Vị Ương, mãi mãi vui vẻ hạnh phúc. (*)

(*) Đôi lời của beta-er: Trường Nhạc vị ương, trường vô tương vong <Chư hầu vương đề từ cho hậu phi>. Đây là một câu thơ kinh điển nhưng rất ít người biết đến, nghĩa là “Hạnh phúc dài lâu không bao giờ kết thúc, tình ý dài lâu mãi không quên nhau”

“Trường Nhạc… Trường Nhạc, tên rất hay.” Bắc Thần Diêu Quang lẩm bẩm tên tiểu hồ ly hết lần này đến lần khác, giống như muốn nhai nát đầu lưỡi trong miệng.

Trong một ngôi nhà dân cư ở ngoại thành Tử Vi.

“Hồi bẩm tướng quân, mấy ngày qua chúng ta điều tra rất lâu, vẫn không điều tra ra chuyện đầu xuân Bắc Thần Diêu Quang có dẫn người hồi cung, dường như chỉ dẫn theo một con hồ ly đầu tròn trở về.”

“Ừm, ta biết, mấy ngày nay các ngươi vất vả rồi.” Vẫn không có tin tức hữu dụng, Lưu Bá Hề nhìn bầu trời trắng xóa bên ngoài khẽ thở dài.

Rõ ràng nửa tháng trước lúc Kiến An công chúa thành hôn sau đó rời khỏi Bắc Thần Quốc, Lưu Bá Hề vẫn tìm mọi cách ở lại, dây tơ hồng với mảnh ngọc bội trên cổ tiểu hồ ly kia chính là vật đính ước mà ngày đó hắn tặng cho Dạ Vị Ương, tiểu hồ ly với Vị Ương nhất định có quan hệ với nhau.

Hơn nữa… Tiểu hồ ly đó rất giống hồ ly bị thương trước đây hắn từng nhặt được trên núi.

Lưu Bá Hề cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nhưng dò xét nửa tháng cũng không tìm ra manh mối gì, mọi chứng cứ đều cho thấy Bắc Thần Diêu Quang không mang bất kỳ người nào hồi cung.

Nhưng Lưu Bá Hề cũng không buông tha, từ lúc Dạ Vị Ương mất tích rất nhiều người khuyên hắn nên quên đi, khuyên hắn tin rằng nam nhân kia đã chết.

Không! Nhất định còn sống, Dạ Vị Ương nhất định còn sống và đang ở một nơi nào đó trên thế giới này.

Ba ngày sau, Bắc Thần Diêu Quang xuất cung cưỡi ngựa dạo chơi.

Đôi mắt Lưu Bá Hề ngưng trọng, thầm nghĩ không biết đến lúc đó có thể tìm được chút manh mối gì hay không, nhưng dù có ra sao, hắn cũng sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội, bất kỳ người nào biết được tin tức của Dạ Vị Ương.

__________________

Edit nói ra suy nghĩ của mình: Chương kế – Biến thân, tiểu hồ ly.

Hết chương thứ mười bốn

 

Bình luận

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *