Tieudaothuquan

0

Mấy MC có kinh nghiệm nấu ăn cùng hợp tác, một tiếng sau bọn họ đã mở tiệc BBQ ngay trong lâu đài.

Kinh Tửu Tửu ghi ghi chép chép xong thì nằm bò trên lan can, chóp mũi nhúc nhích, mắt cũng híp lại.

Người máy nhỏ hỏi: “Cậu ngửi thấy gì không?”

Kinh Tửu Tửu: “Chả ngửi thấy gì cả.”

“Thế mà cậu còn làm dáng kiểu như hít được nhiều mùi lắm í?”

“Thì không ngửi thấy nên tao mới phải cố gắng hít thêm chút chứ.” Kinh Tửu Tửu dứt lời lại lẩm bẩm: “Chưa biết chừng lâu lắm sau này, tao mới ngửi lại mùi thức ăn đó.”

Người máy nhỏ trầm mặc, bởi vì cậu đã chết rồi.

“Cậu không thấy bọn họ không tôn trọng cậu xíu nào hả? Đang ở trong lâu đài ma mà dám mở tiệc nướng BBQ, sau khi ăn xong còn hát karaoke nữa đó…”

“Cũng có một tí.” Kinh Tửu Tửu nói.

Kinh Tửu Tửu từ phòng ăn nhỏ ở tầng ba, bê ra một bộ bàn ghế, khăn trải bàn, bát đĩa chén dĩa và giá nến.

Trong chén đĩa nhanh chóng xuất hiện thức ăn, là bít tết được làm từ thịt bò M12 của Úc, nướng theo tiêu chuẩn châu Âu phối hợp cùng dĩa bánh ngọt nhỏ vô cùng tinh tế.

Dưới tầng, mọi người bắt đầu ăn tối. Mà ở tầng trên, Kinh Tửu Tửu cũng ung dung thong thả cắt thịt bò, giống như vào hôm trước người máy nhỏ đu trên đèn chùm nhìn thấy vậy.

Thiếu niên này khi còn sống đã trải qua sự giáo dục vô cùng hoàn hảo, từng động tác của cậu mang lại cho người khác cảm giác vui tai thích mắt.

Khi người máy nhỏ còn đang thẫn thờ thì Kinh Tửu Tửu đặt dao nĩa xuống. Người máy nhỏ nhìn miếng bít tết thơm ngon trong đĩa: “Cậu không ăn à?”

“Đồ giả thôi, quỷ cũng không thích ăn.”

Người máy nhỏ thừ người. Nó chợt phát hiện bản thân không chỉ không hiểu loài người, mà nó còn không hiểu cả quỷ luôn. Rõ ràng có ăn được cái quần xà lỏn gì đâu, còn bày đặt dọn bàn ăn theo nghi thức quý sờ tộc. Rảnh quá hay gì?

“Chỉ cần cậu rời khỏi nơi này, thì chắc chắn được ăn thật uống thật rồi.” Người máy nhỏ giật mình, nhớ đến chủ đề chính: “Giờ cậu đi nhát ma bọn họ đi.”

“Ừ, tao đang đợi.”

“Đợi gì cơ?”

“Chờ cái anh Bạch gì đó đi một mình, lúc đó phóng ra hù ảnh sợ hú hồn luôn!”

Người máy nhỏ suy nghĩ một lúc, thấy cũng hợp lý nên ngồi chờ cùng cậu.

Lúc này đám người dưới tầng đã ăn xong.

Vân Hinh nói: “Sao tôi cứ thấy càng ăn càng lạnh nhỉ?”

Kinh Tửu Tửu trên tầng: “Đúng rồi, tui giúp mấy người thổi tý gió ấy mà, không chút nữa làm cháy nhà tui thì sao?”

Người máy nhỏ: “…”

“Vali chưa mang lên tầng đúng không? Để tôi lấy áo khoác cho cậu.” Khổng Tương Kỳ nói xong thì đứng dậy.

Những người khác cũng nhịn không được run cầm cập, đi lấy áo khoác mặc vào. Chỉ có Bạch Ngộ Hoài vẫn y nguyên xì từ lúc xuống xe tới giờ, ngồi im tại chỗ không nhúc nhích.

Mọi người chợt nghĩ tới bộ phim mà anh mới đoạt giải thưởng. Trong phim Bạch Ngộ Hoài liều mạng đánh nhau khiến sơ mi trắng toàn thân ướt đẫm, ống kính sát gần quay toàn bộ đường cong bắp thịt, không quá to nhưng ẩn chứa sức mạnh tuyệt đối.

‘Anh Bạch chắc chắn rất khỏe.’ Mọi người cùng nghĩ.

Lúc này, tổ tiết mục đưa ra nhiệm vụ thứ nhất.

Lão Tào nhận giấy đọc: “Đi quanh lửa trại kể chuyện ma?”

“Được đó, kể thì kể, ai kể trước nào?”

“Tôi trước, hồi nhỏ tôi thích đọc ‘Tuyển tập những câu chuyện kinh dị’ lắm!”

“Ok ok, Thiệu Quang trước đi.”

Trình độ kể chuyện của mấy người này đúng là chẳng ra gì, kể chuyện ma mà y như chuyện hề, nhất thời không khí bên trong lâu đài trở nên vô cùng sôi nổi.

Đến người cuối cùng.

“Anh Bạch cũng kể chút đi chứ?”

Bạch Ngộ Hoài không từ chối, anh nhướng mày, âm thanh lạnh nhạt, có lẽ do phòng quá rộng rãi nên giọng anh vang vọng giữa phòng khách: “Người xưa thường nói rằng, đừng nên cất đồ dưới gầm giường, dưới gầm sẽ có một loại quỷ sống nhờ vào đống đồ đó. Ban đêm khi mọi người chìm vào giấc ngủ, quỷ sẽ lặng lẽ chui lên từ cuối giường bắt lấy cổ chân ai lộ ra khỏi chăn, dùng răng gặm cắn từng chút, phát ra tiếng kẽo kẹt. Người bị cắn chỉ cảm thấy cổ chân ngứa ngáy, lòng bàn chân lạnh toát.”

Anh kể chuyện rất lạnh lùng, không giàu cảm xúc như khi đóng phim, càng khiến người nghe có cảm giác rùng rợn, lạnh tóc gáy.

“Xiiii–”

“Anh Bạch à, anh kể nghe sợ quá.”

“Sợ quá sợ quá, tối nay tôi phải đắp kín chăn thôi.”

“Anh Bạch à, sao anh kể chuyện nghiêm túc vậy chứ?”

Cả bọn cuộn tròn, xích lại gần bếp lò.

“Nghe nữa không?” Bạch Ngộ Hoài hỏi.

Mọi người nuốt nước miếng: “Thế anh kể tiếp đi.”

Trên tầng, Kinh Tửu Tửu ‘vèo’ vào phòng ngủ, lăn một vòng vào gầm giường.

“May quớ, không có con quỷ nào dưới gầm giường mình.” Kinh Tửu Tửu vui mừng.

Người máy nhỏ vừa bước vào: “….”

Người máy nhỏ: “Cậu chạy nhanh quá, làm khung tranh treo trên tường lung lay luôn rồi kìa.”

“Tiếng gì vậy?” Dưới tầng, Vân Hinh giật mình, túm tay áo Quý Mạnh.

Bạch Ngộ Hoài ngẩng đầu nhìn lên tầng ba, qua loa nói: “Có thể là gió thổi bay gì đấy.” Anh đứng dậy: “Tôi đi xem một chút.”

Những người khác thở phào nhẹ nhõm, cũng không níu kéo anh lại, tránh cho ảnh đế Bạch nổi hứng kể chuyện tiếp thì tối nay cả lũ khỏi ngủ luôn.

“Có người đang lên tầng kìa.” Người máy nhỏ nói.

Kinh Tửu Tửu gật đầu, bảo: “Tao đi đây.”

Người máy nhỏ đi theo ra khỏi phòng, sau đó lặng lẽ chui xuống tầng một giúp Kinh Tửu Tửu trông chừng mấy tên khác, đề phòng bọn họ làm hỏng kế hoạch nhát ma.

Người máy nhỏ sau khi xuống tầng thì trốn trong phòng bếp. Chậu rửa bát trong phòng bếp vang lên tiếng “Đinh” nhỏ, lần theo tiếng thì thấy đĩa bát đã nằm gọn trong chậu rửa.

…Ngoan ghê!

Chấp niệm thật đáng sợ, ăn xong còn không quên mang bát vào chậu.

Đằng kia lão Tào nói chuyện về truyền thuyết phong tục nông thôn, Vân Hinh sợ hãi làm vỡ cả cốc.

“Cô ngồi yên đấy, tôi đi lấy chổi.”

Khổng Tương Kỳ gom mảnh vụn, mang vào phòng bếp. Cô vung tay ném mảnh bể vào thùng rác, lúc nghiêng người sang bên cạnh thì cứng đờ.

“Tương Kì?”

“Cô làm gì lâu vậy? Mau ra đây, đang đợi cô kể chuyện đó.”

“Không phải cô định trốn đấy chứ?” Những người khác cười nói.

Cổ họng Khổng Tương Kỳ thắt lại, miễn cưỡng lên tiếng: “Phòng bếp, trong phòng bếp… có thêm bộ bát đĩa trong chậu rửa bát.”

“Hả? Có phải cô đếm lộn không? Vậy thì không có gì lạ đâu.”

Khổng Tương Kỳ không dám nhìn thêm, quay đầu chạy ra ngoài phòng khách.

“Thật đó! Bộ bát đĩa kia không phải của bất kì ai trong chúng ta cả, nó kiểu phong cách Châu Âu nhìn rất tinh tế hoa lệ, bên trên còn in hoa văn hoa hồng nữa. Đồ chúng ta mang theo, có cái nào giống vậy đâu?”

Cô vừa dứt lời, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Cuối cùng, lão Tào cười gượng nói: “Haha, có thể do tổ tiết mục sắp xếp hù dọa chúng ta đó.”

Nhân viên tổ tiết mục nhìn nhau, sau đó nhỏ giọng: “Không phải chúng tôi.”

Lão Tào cũng hoảng hồn: “Thật không đó? Mấy người lừa chúng tôi à?”

“Không thì chúng ta cùng đi kiểm tra đi? Biết đâu do tổ tiết mục để vào, xem như đầu mối của nhiệm vụ thì sao?” Khổng Tương Kỳ tự an ủi.

“Vậy thì cùng nhau đi thôi, thường trong mấy bộ phim kinh dị đi một mình là toang đó, chúng ta nhiều người thế này, sợ gì chứ?”

“Không đúng, anh Bạch giờ chẳng phải cũng đang ở một mình sao?”

“Có người quay phim đi theo mà!”

“Ờ, quên!”

Mọi người nhanh chóng nhất trí.

Đến khi vào phòng bếp, bọn họ thấy ngay bộ bát đĩa đẹp đẽ tinh tế mà Khổng Tương Kỳ nói kia. Sự trang nhã so với bát đĩa bọn họ mang tới hoàn toàn khác nhau, chỉ cần liếc qua thôi cũng phân biệt rõ ràng.

Da gà đồng loạt xuất hiện trên cơ thể cả nhóm.

Lúc đến gần, lão Tào cúi người cẩn thận quan sát bộ bát đĩa: “Trên này có khắc chữ à?”

“Haha, tôi nói mà, chắc chắn là tổ tiết mục cho chúng ta manh mối đó! Phía trên khắc gì thế?”

“Kinh.”

“Gì cơ?”

“K…Kinh, chính là cậu ấm nhà họ Kinh đấy!”

Cả bọn rùng mình, sự ớn lạnh đạt tới đỉnh điểm.

“Hahaha, cách dọa dẫm này hình như hơi vụng về nhỉ?” Khổng Tương Kỳ cười nói.

Lão Tào lẩm bẩm: “Mấy người nghĩ xem, vừa nãy khi chúng ta đang ăn cơm, bên cạnh xuất hiện một người khác không phải trong nhóm chúng ta, ngồi yên lặng cùng thưởng thức bữa ăn. Lúc chúng ta ăn xong mang bát đĩa vào chậu rửa, người đó cũng đi cùng…”

“Fuck, lão Tào đừng dọa tôi!” MC Thiệu Quang lớn giọng quát.

“Về phòng khách đã!” Lão Tào quyết định thật nhanh.

Người máy nhỏ nhìn bóng lưng đám người đang trở nên cuống cuồng.

….Tất cả chỉ là vô tình thui…

Có vẻ nó không chọn nhầm quỷ nhở?!

Bên này, Bạch Ngộ Hoài vừa lên tới tầng ba thì phát hiện tiếng chân sau lưng biến mất. Người quay phim đi theo Bạch Ngộ Hoài chỉ thấy trước mắt hoa lên, chờ cậu ổn định cầm máy quay thì đã không thấy bóng dáng anh đâu.

Anh ta chạy nhanh thế nhỉ?

“Anh Bạch?”

“Anh Bạch đang ở tầng ba hay bốn thế?” Quay phim vừa đi vừa gọi.

Dưới tầng nghe thấy âm thanh truyền đến thì lục đục.

“Có chuyện gì thế? Cậu quay phim đang gọi ai thế?”

“Hình như là gọi anh Bạch.”

“Không thấy anh Bạch sao?”

“Không phải chứ? Đạo diễn, đạo diễn! Ông nói rõ ràng xem đây có phải do các ông sắp xếp hay không…” Lời Thiệu Quang chưa dứt thì tiếng bước chân vội vàng vang lên.

“Ôi má ơi…!” Quay phim chạy như bay xuống tầng, thở không ra hơi: “Anh Bạch… đột nhiên không thấy anh Bạch đâu cả! Tôi chạy về phía trước mãi mà không chạy đến nơi được, nên vội vàng chạy xuống đây ngay!” Cậu ta thở hổn hển đặt máy quay xuống đất, vẻ mặt sợ sệt: “Có phải… Có phải tôi gặp phải quỷ đả tường rồi không?”

“Chúng ta… gặp ma thật à?”

Không khí trong phòng khách nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

“Anh Bạch thì sao?” Vân Hinh kinh ngạc hỏi.

Trên tầng.

Bạch Ngộ Hoài quay đầu nhìn. Đừng nói là người quay phim, ngay cả tầng dưới cũng tối đen mực. Mặt không đổi sắc, anh vững bước tiến về phía trước. Cầu thang lâu đài cổ này được bảo dưỡng tốt vô cùng, đi mà không hề có âm thanh kẽo kẹt, cảm giác không đáng sợ như trong phim kinh dị. Vì vậy mới khiến nơi đây trở nên kỳ lạ.

Lâu đài bỏ hoang mấy năm, mà vẫn giống như có người sống.

Theo lời Khổng Tương Kỳ kể, khi còn sống cậu ta là một cậu ấm nhà giàu, chết thảm nên oán khí sẽ rất nặng. Tên quỷ nhỏ này tâm trí còn chưa trưởng thành, nếu thành ác quỷ sẽ rất phiền.

“Kít…!” Đèn hành lang trên đầu phát ra âm thanh chói tai.

Ngay sau đó mặt đất nổi gió.

Bạch Ngộ Hoài nhìn về phía cuối hành lang. Nơi đó bóng tối đen đặc như mực. Dưới ánh đèn mờ tối, một thân hình mảnh khảnh màu trắng từ từ lướt ra. Bạch Ngộ Hoài cau mày.

Lúc Khổng Tương Kỳ với mọi người truyền nhau điện thoại xem hình, anh không quan tâm cho lắm. Bởi vì dù lúc còn sống xinh đẹp đến đâu, sau khi chết cũng sẽ là một con quỷ dữ tợn xấu xí. Càng ác thì càng xấu.

Anh có thể tưởng tượng, nếu con quỷ này xuất hiện sẽ thay đổi thế giới quan của bọn họ cho xem…

Bạch Ngộ Hoài bấm ngón tay tạo thủ quyết.

Người khác mất bao sức lực vừa tạo thủ quyết vừa vẽ bùa còn phải niệm chú, đến anh thì chỉ cần một động tác nhỏ này thôi.

Con quỷ kia chậm rãi đến chỗ anh, rất nhanh đã sát gần. Bạch Ngộ Hoài ngập ngừng.

… Ác quỷ?

Xuất hiện là một thiếu niên xinh đẹp vô cùng, mũi thẳng môi đỏ răng trắng… còn có đôi mắt dài xinh đẹp long lanh, đuôi mắt hơi xếch lên còn có quầng hồng nhẹ, tròng mắt trong suốt sáng lên như ngọc quý.

Trên người thiếu niên mặc âu phục được thiết kế riêng, khi cậu bước đi giống như đang đến một buổi dạ tiệc vậy. Cả người toát lên sự xinh đẹp tinh tế.

Bạch Ngộ Hoài chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn cậu, tựa như viên ngọc được cất sâu trong chiếc hộp nhỏ nhiều năm vừa tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, không nhiễm chút bụi trần.

Kinh Tửu Tửu thì lại thấy buồn bực.

Người này sao không sợ cậu? Do cậu chưa đủ đáng sợ à?

Kinh Tửu Tửu chậm rãi chảy ra hai hàng lệ máu. Máu nhuộm đỏ khóe mắt, gò má, không giống ác quỷ chết thảm mà như người đẹp trang điểm tỉ mỉ, khiến cậu càng thêm trắng trẻo xinh đẹp.

Ánh mắt Bạch Ngộ Hoài khẽ nhúc nhích, nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ. Kinh Tửu Tửu đi nhanh hơn, lè lưỡi đỏ như máu ra: “Gruuu!”

*Rầm!*

Kinh Tửu Tửu ngã sấp mặt…

Bạch Ngộ Hoài: “…”

Kinh Tửu Tửu lắc lắc đầu hơi mông lung. Thảm nhăn rồi, phải sửa lại thôi….Ủaa, cậu là quỷ mà, đi bộ như người làm mọe giề? Tự dưng quên mất mình có thể bay!!???

Chưa đợi Kinh Tửu Tửu bay, Bạch Ngộ Hoài đã tới gần cậu. Thiếu niên nằm trên tấm thảm màu đen trông thật nhỏ bé, ánh mắt Bạch Ngộ Hoài lạnh như băng vươn tay ôm eo thiếu niên, bế cậu lên. Thiếu niên thật nhẹ, nếu có da thịt chắc cũng chẳng nặng bao nhiêu, sau khi chết rồi lại càng nhẹ hơn. Thân thể này tạo cho người ta cảm giác mong manh dễ vỡ, dùng sức một tý thôi là vỡ nát.

Một tay khác của Bạch Ngộ Hoài vẫn đang dùng pháp quyết. Nếu ấn pháp quyết này lên… Ba hồn sáu phách của cậu sẽ tan vào hư vô.

Anh nào biết, Kinh Tửu Tửu cũng đang khẩn trương muốn chết. Người đàn ông này thật đáng sợ, lạnh như băng, còn lạnh hơn con quỷ là cậu nữa. Lần đầu tiên đi nhát ma nên hơi bỡ ngỡ mọi người ơi! Kinh Tửu Tửu tự trấn an mình.

Giờ bị người này bắt rồi, bò dậy thì mất thể diện quá! Thôi mình giả vờ ngã, dụ anh ta tới gần, mình sẽ leo lên lưng anh ta, vừa nặng vừa lạnh bám chặt lấy ảnh, nhất định ảnh sợ chết khiếp cho mà xem, hí hí hí.

Cho nên Kinh Tửu Tửu móc cánh tay vào cổ Bạch Ngộ Hoài, Bạch Ngộ Hoài cứng người.

Kinh Tửu Tửu thở phào. Nhìn đêêêêê!

Anh ta sợ rồi kìa!

Mình chỉ cần cố gắng thêm một chút nữ..a.. Hở?

Bạch Ngộ Hoài một tay xốc cậu điều chỉnh tư thế.

“Cậu ở phòng nào?” Bạch Ngộ Hoài lạnh lùng hỏi.

Kinh Tửu Tửu: “Hở?”

“Tôi đưa cậu về.”

Kinh Tửu Tửu: ???

Bạch Ngộ Hoài hủy pháp quyết, bế ngang eo Kinh Tửu Tửu, gần như ôm trọn cả cơ thể cậu.

Kinh Tửu Tửu: !!!

Gò má cậu đỏ hồng lan tới tận tai.

Tức quá!!! Thể diện của quỷ mất hết rồi!!!!!

Bạch Ngộ Hoài lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu không nói thì tôi mang cậu về phòng tôi.”

Kinh Tửu Tửu: ???

Âu nâu, nâu nấu nâu nâu nâu nâu! Anh không thấy tôi là quỷ saoooooo?!

 

Bình luận

5 2 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x