Tieudaothuquan

0

“Chỉ tay của anh Bạch…” Kinh Tửu Tửu soạn sẵn cả tràng sớ trong đầu, đang chuẩn bị thốt ra thì đột nhiên ngưng bặt.

Cậu lật đi lật lại bàn tay Bạch Ngộ Hoài rồi nhìn kỹ.

Người qua đường thì thấy người đàn ông đeo khẩu trang và kính râm, cứ lúc lắc tay mình như tên thần kinh.

Chơi app quá 180 phút rồi phải không? Còn coi vân tay nữa cơ đấy?

Kinh Tửu Tửu khựng lại mấy giây mới cất tiếng: “Anh không có vân tay.”

Cậu vừa phát hiện điều này!

Bạch Ngộ Hoài hờ hững trả lời: “Ừm.”

Kinh Tửu Tửu: “Ủa rồi tôi xem cái gì?”

Bạch Ngộ Hoài đè giọng xuống cực thấp, kẻo bị người ta nghe được lại nghĩ anh là kẻ tâm thần tự lảm nhảm một mình.

Anh bảo: “Thì xem tướng mạo đi?”

Kinh Tửu Tửu có biết gì đâu.

“Để tôi xem thử nào…” Nói đoạn, Kinh Tửu Tửu làm bộ tập trung nhìn mặt Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài cũng đang nhìn cậu.

Ánh mắt hai người giao nhau một lúc.

Màu mắt người đàn ông hơi nhạt, khi đối mặt với anh sẽ cho người ta ảo giác lạnh lùng hờ hững. Ánh mắt Kinh Tửu Tửu lướt xuống, nhìn vào mũi, môi, cằm, hầu kết của anh…

Bạch Ngộ Hoài có chút không chịu nổi kiểu đánh giá này. Kinh Tửu Tửu đánh giá quá nghiêm túc, cứ như muốn ghi từng nét vào đáy mắt.

Bạch Ngộ Hoài quay mặt sang chỗ khác: “Nhìn ra gì chưa?”

“Ừm, rất giỏi. Quá khứ rất xuất sắc, tương lai cũng sẽ rất tuyệt vời.” Kinh Tửu Tửu nói câu này rất chân thành.

Bạch Ngộ Hoài khẽ thở phào, anh thấy hơi vui vui mà cũng hơi không vui lắm, từ tận đáy lòng cảm thấy có một chút không thỏa mãn.

Kinh Tửu Tửu nghĩ trò xem tướng cho người khác cũng chán thấy mồ. Lần sau cậu phải nói với Chu đại sư, mai mốt đừng tùy tiện xem tướng lừa người ta nữa. Nhỡ gặp người không có vân tay rồi ông tính nói sao? Nhỡ gặp người như Lâm Chi, giơ tay gạt một cái thì ngũ quan cũng san bằng, chỉ còn mỗi khuôn mặt trắng trơn rồi ông tính làm gì? Xem tướng mặt cũng không được nốt.

Kinh Tửu Tửu trượt xuống, đi tới đi lui tuần tra vài vòng trong máy bay, cuối cùng ghé vào cửa kính buồng lái của cơ trưởng, đứng im không nhúc nhích.

Cánh tay Bạch Ngộ Hoài vẫn duy trì tư thế trước đó, chỉ là trong vòng tay đã trống rỗng.

Không, vui, chút, nào.

Rất, muốn, giết, quỷ.

Bộ phim do đạo diễn Hướng làm đạo diễn tên là “Sương Mù”, là tác phẩm mà hắn mất ba năm mới cho ra lò, cũng bỏ rất nhiều công sức để tìm nguồn đầu tư.

Hay tin Ấn tổng – nhà đầu tư lớn nhất không thể đích thân đến đoàn phim cúng đầu heo vì té xỉu, đạo diễn Hướng tiếc hùi hụi.

Sau khi biết tin trán Mạnh Hòa Tân cũng bị thương, đạo diễn Hướng bắt cũng đầu lo ngay ngáy.

Mà Đinh Hãn Băng không đến, ai sẽ là người thay thế vai diễn của hắn, đạo diễn Hướng lại càng thêm tiếc nuối và lo lắng hơn.

“Mẹ sư, cha nội này còn chả bằng Đinh Hãn Băng.”

“Chuẩn luôn.”

“Ba lần đoạt giải nhưng tiếc rằng đều thua dưới tay ảnh đế Bạch, quả này đụng độ có choảng nhau không nhể?”

“Ảnh đế Bạch lười đánh nhau lắm, mà gã cũng không dám đánh, cùng lắm chỉ dám mỉa sau lưng thôi…”

“Kìa đến rồi đến rồi.”

Trong khi mấy người trong ekip nhỏ giọng thì thầm, vài chiếc ô tô tiến đến. Người bước xuống là một nam diễn viên gần ba mươi tuổi, tên là Quan Nham.

Quan Nham đứng đó không nói chuyện, người đại diện bên cạnh gã lại la lối om sòm, chỉ đạo mấy người còn lại trong xe bắt đầu khuân đồ xuống.

“Sao hôm nay không thấy lái chiếc RV di động* đến đây nhỉ?” Có người âm thầm chọc ngoáy.

(*Recreational Vehicle, hay còn gọi là “nhà xe”, không gian trên xe như một ngôi nhà tiện nghi.)

“Vì ảnh đế Bạch có chiếc lớn hơn, nghe nói là do một ông lớn nào đó ở Bắc Kinh tặng.”

“Suỵt…”

Bên này vừa đến thì bên kia mấy người Kinh Tửu Tửu cũng tới.

Trợ lý dẫn Lâm Chi tới khách sạn, chỉ còn lại người đại diện, Kinh Tửu Tửu đi theo Bạch Ngộ Hoài đến đoàn làm phim. Xuống máy bay, Kinh Tửu Tửu thoạt trông lại giống một người bình thường.

“Nào nào nào, đeo cái này lên đi.”

“Cái này nữa, cái này nữa.”

Hứa Tam Vũ thấy mình như gà mẹ chăm con, không những phải hầu Bạch Ngộ Hoài mà còn phải săn sóc kỹ lưỡng cho cậu chủ nhỏ bên cạnh anh nữa. Dòm cái mặt này đi, dòm đầu tóc này đi, phải che hết đừng để người ta thấy.

Kinh Tửu Tửu cũng không cự nự, để Hứa Tam Vũ đội mũ len, đeo khẩu trang LV cho mình, rất giống bé nhà giàu mới nổi ngáo ngơ.

Trợ lý số hai không nhìn nổi.

Trợ lý số hai: “May mà tạo hình trước kia của anh Bạch không phải do anh quyết định.”

Bên kia, nhóm ảnh hậu Đào cũng lần lượt đến. Nam diễn viên gần ba mươi Quan Nham ngoảnh đầu nhìn sang, nhưng nghĩ lại ỷ thân phận mình nên gã không qua đó chủ động chào hỏi.

Bạch Ngộ Hoài vẫn tỏ ra kiêu ngạo đấy thôi, chẳng lẽ gã không xứng để kiêu?

Người đại diện xích lại gần rỉ tai vài câu với gã, đại ý là chúng ta tới đoàn phim này chẳng phải là để mở rộng mạng lưới quan hệ sao? Năm nay anh có đủ danh tiếng rồi nhưng địa vị trong giới vẫn chưa đủ chắc đâu, cứ thế này sẽ dẫn đến kết cục anh lẻ loi một mình đấy.

Quan Nham muốn nói, chẳng phải nhân duyên của Bạch Ngộ Hoài tệ hơn mình ư?

Người đại diện ngậm miệng.

“Nhóm ảnh hậu Đào đã tới đủ. Cậu Bạch, mình qua đó luôn nhỉ?” Bên này Hứa Tam Vũ lên tiếng hỏi.

Bạch Ngộ Hoài khẽ gật đầu.

Bấy giờ bọn họ mới chậm rãi bước vào.

“Làm màu vãi.” Người đại diện của Quan Nham bĩu môi.

Đúng vậy, vẻ ngoài của Bạch Ngộ Hoài rất đẹp trai, chẳng phải trong giới điện ảnh thì ngoại hình này nhìn lâu sẽ không thấy lọt mắt nữa, còn giới hạn khán giả chỉ thích ngoại hình sao? Diễn viên nam quá chú trọng bề ngoài, đâu thể coi là phái thực lực?

Quan Nham không lên tiếng nhưng trong lòng cũng nghĩ thế.

Bên này, Hứa Tam Vũ đang lặng lẽ buôn chuyện với Kinh Tửu Tửu. Trước mặt Bạch Ngộ Hoài, xưa nay hắn không dám tám nhảm bao giờ, vì Bạch Ngộ Hoài chẳng có hứng thú với ba vụ này.

Bây giờ hắn tìm được một đối tượng siêu thích hợp rồi!

Mà đối tượng này hình như chưa nghe drama bao giờ, thế nên nghe hắn tám vụ gì cũng nghe say sưa ngon lành, khiến người buôn dưa có cảm giác thỏa mãn tột cùng.

“Ê! Cậu nhìn đi, diễn viên nam này dẫn theo bảy tám trợ lý, một người đại diện, một tài xế, hai vệ sĩ rồi còn ba diễn viên thế thân…”

Kinh Tửu Tửu: “Ò.”

Hứa Tam Vũ tặc lưỡi, thầm nhủ sao hôm nay có vẻ không hứng thú thế nhỉ?

Kinh Tửu Tửu nói: “Thật ra trước đây, mỗi lần tôi ra ngoài bên cạnh còn có nhiều người hơn thế cơ.”

Vì vậy trong mắt cậu, nhiêu đây chẳng tính là gì.

Hứa Tam Vũ há miệng chữ O.

Xin lỗi, tui quấy rầy rồi!

Cuộc sống của người giàu, tui không hiểu.

“Cơ mà ổng mang ba diễn viên thế thân, thay đổi liên tục à?” Kinh Tửu Tửu nghi ngờ.

Hứa Tam Vũ lắc đầu khẽ xì một tiếng: “Khoản này tôi cũng không biết nên khen hay khịa gã nữa. Xưa nay gã không dùng thế thân, cậu biết vì sao gã lại đưa thế thân tới không? Chỉ vì một tin tức… Đoàn làm phim thông cảm nên chuẩn bị ba diễn viên thế thân mà gã lại giữ vững đạo đức nghề nghiệp, một diễn viên thế thân cũng không cần. Cậu bảo có giả dối không cơ chứ?”

“…”

“Cậu muốn mở ô sao?” Đạo diễn Hướng cười cười chủ động chào hỏi, vươn tay tính cầm ô trong tay Bạch Ngộ Hoài: “Để tôi cầm cho.”

Bạch Ngộ Hoài không dấu vết tránh đi.

Mặc dù đạo diễn Hướng thấy hơi kỳ lạ nhưng không xấu hổ, thọt tay vào ống tay áo của mình.

Người đại diện của Quan Nham: “Xí, coi cái nết kìa.”

Chỉ thấy nhóm ảnh hậu Đào cũng tươi cười bước đến đây. Trường hợp này cũng không có gì, tâng bốc vài câu rồi sẽ tản ngay, cảnh tượng kia xấu hổ đến mức khiến người ta phải đào ra một combo ba phòng ngủ hai sảnh lớn trên mặt đất.

Quan Nham và các thành viên trong ekip của gã đều nghĩ vậy.

“Anh Bạch.”

“Anh Bạch đến rồi!”

“Nào nào nào, đây là quà.”

“Đây là đặc sản quê em, em đặc biệt mang đến đấy.”

Ảnh hậu Đào và một số diễn viên lão làng nổi tiếng trong ngành đều nhiệt tình chào hỏi.

Người đại diện của Quan Nham: “Vãi nồi! Bọn họ chân tình vậy luôn?”

Quan Nham cũng nhíu mày, gã nhìn cậu nhóc nom có vẻ còn nhỏ được che chắn rất kín đang đứng bên cạnh Bạch Ngộ Hoài, cậu nhóc nhẹ nhàng vươn tay nhận lấy.

Người đại diện của Quan Nham: “Hờ, Bạch Ngộ Hoài còn chả thèm vươn tay, thằng nhóc bên cạnh cũng nhanh đấy, người ta ghi nhận tình cảm của cậu ta chắc? Tự tiện hành động, khi nào về Bạch Ngộ Hoài còn mắng cho ấy, đến cả người đại diện của mình mà anh ta còn chẳng xem ra gì nữa là.”

“Được rồi, chúng ta cũng qua đó thôi.” Quan Nham nói.

Mấy người bên này tới gần.

Người đại diện của Quan Nham muốn hỏi, bao giờ nghi thức khởi động máy sẽ bắt đầu. Bọn họ cũng tiện tìm được vị trí đẹp, kẻo đến lúc quay chụp, fan đến tìm nửa ngày lại chẳng thấy idol đâu.

“Em thử trước một chút đi, nếu ngon thì lần sau mang thêm cho em.”

“Đây có phải thứ cậu đang tìm không? Tôi không lấy nhầm chứ haha.”

“Trợ lý của chị mua trà sữa, em muốn uống chút không?… Anh Bạch cũng làm một ly nhé?”

Cả đám người cũng xúm lại một chỗ, giọng nói vang lên rõ to.

Quan Nham và người đại diện nhíu mày, lúc bấy giờ mới biết nhân vật chính khiến mấy người kia nhiệt tình vây quanh không phải Bạch Ngộ Hoài, thật tình cờ, chính là cậu nhóc ít tuổi không thấy rõ mặt kia.

Bạch Ngộ Hoài nhìn Kinh Tửu Tửu nhận từng món quà: “…”

Bọn họ tán gẫu với nhau sau lưng anh bao nhiêu ngày rồi? Tán gẫu đến mức này luôn?

Ảnh hậu Đào vẫn đang cười: “Cậu chủ nhỏ sợ nắng phải không? Có muốn chị gái tặng em một lọ kem chống nắng không?”

Nói đoạn, cô và một nữ diễn viên khác bắt đầu lôi túi ra.

Cậu chủ nhỏ?

Không đợi người đại diện của Quan Nham khịt mũi coi thường, trong lòng thầm nhủ xưng hô cũ rích gì thế này. Là cậu chủ nhà giàu thật sao?

Bạch ngộ Hoài: “… Bắt đầu sớm một chút.”

Lúc này mọi người mới tém tém lại.

Đạo diễn Hướng lên tinh thần, vội gọi: “Nào nào nào, chúng ta chụp bô ảnh trước nhé.”

Quan Nham nhanh chân bước tới bên cạnh Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài khẽ đảo mắt.

Kinh Tửu Tửu đứng bên ngoài ống kính, hơi mở to mắt.

Âm thanh “tách tách” vang lên.

“Okay.” Nhiếp ảnh gia nói.

Mọi người nhanh chóng tản ra, nhất là Quan Nham lượn siêu nhanh.

Kinh Tửu Tửu bước tới bên cạnh Bạch Ngộ Hoài, nhíu mày: “Cái người tên Quan Nham kia… Sao trên cổ cũng có một con quỷ đang cưỡi?”

Con quỷ kia thân hình thấp bé, đầu to chân nhỏ, nước da đỏ tươi nhưng mặt lại hơi xanh. Nhưng vì nhỏ nên lúc bắt đầu cũng không dễ phát hiện.

Cho đến khi Quan Nham đứng dưới ống kính, trong khoảnh khắc đèn flash lóe lên, con quỷ nhỏ trên cổ gã đứng lên, nhe răng trợn mắt với Kinh Tửu Tửu.

Kinh Tửu Tửu: “… Con quỷ đó còn dọa tôi đó.”

Cậu nói xong lại nhíu mày. Mình làm quỷ mất tôn nghiêm đến mức này rồi sao? Một con quỷ nhỏ mà cũng dám khè mình!

Bạch Ngộ Hoài nhìn về phía Quan Nham.

Anh cũng nhìn thấy.

Lúc Quan Nham đến gần anh, anh cũng cảm nhận được một luồng âm khí mạnh mẽ. Bạch Ngộ Hoài nhìn chằm chằm vào con quỷ xấu xí kia, thoáng chốc vô số ý nghĩa lóe lên trong đầu.

… Anh cũng mới nuôi quỷ lần đầu.

Nếu bắt con quỷ này để bồi bổ cho Kinh Tửu Tửu cũng tốt, tìm được càng nhiều kiến thức nuôi quỷ cũng có lợi…

Dường như quỷ nhỏ cảm nhận được ánh mắt của Bạch Ngộ Hoài. Nó run lẩy bẩy nhưng sau đó lại nhe những chiếc răng nanh siêu dài về phía Kinh Tửu Tửu, trông như đang rít gào.

Bạch Ngộ Hoài nhíu mày.

Cái thứ không lễ phép.

Nhưng anh vừa ngoảnh lại đã thấy Kinh Tửu Tửu cũng tháo khẩu trang LV xuống, nhếch khóe miệng nhăn răng với quỷ nhỏ.

Hừmmm!

Bây giờ cậu không còn là một bé quỷ nữa rồi!

Ngày mai cậu dẫn Lâm Chi không mặt tới hù chết nó!

 

Bình luận

5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x