Lục Thần Chi cảm thấy bản thân đã một đống tuổi rồi mà vẫn được một bạn nhỏ ôm như vậy thật sự quá kỳ cục.
Nhất là khi Tố Vấn sắp tiến vào kỳ phát tình, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không hay. Lúc này Lục Thần Chi chỉ động đậy được một bên tay nên đành để cho Tố Vấn ôm cánh tay kia của mình, sau đó dùng cánh tay còn lại lấy Ngưng Tình Tán ra.
Trên bàn đã có sẵn nước ấm, vừa hay có thể để cho hắn uống.
Sau khi đổ Ngưng Tình Tán vào chén trà, hắn đảo chén vài cái để thuốc hòa tan, lại lấy một cái gối đầu tới rồi nhẹ nhàng nhét xuống dưới đầu Tố Vấn.
Không nhét vào hẳn được nhưng có còn hơn không.
Sau khi bưng chén đến, hắn lại dịu dàng dỗ dành: “A Vấn? Uống nước đi.”
Có lẽ vì phát sốt nên Tố Vấn vô cùng khát, hắn mở đôi mắt đã đỏ bừng ra rồi nhận lấy chén nước.
Sau khi uống xong, hắn mới im lặng lại.
Mùi hương thoang thoảng khi nãy bị áp chế, trên vầng trán hắn rịn ra mồ hôi.
Đợi Tố Vấn ngủ yên, Lục Thần Chi mới rút cánh tay của mình ra rồi dém chăn lại cẩn thận cho hắn. Khi đang lau trán thì phát hiện ra cơn sốt đã giảm bớt, Lục Thần Chi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như đang trông nom một đứa trẻ.
Hắn nở nụ cười, đúng là có phần giống con nít thật.
Nhìn thấy Tố Vấn đã ngủ say, Lục Thần Chi mới đứng dậy đi ra ngoài, khép hờ cánh cửa phòng lại. Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy hai đứa trẻ không biết từ lúc nào đã nằm ghé vào nhau mà ngủ.
Có lẽ là vì lò sưởi trong phòng quá ấm áp, cũng không biết Hàm Chi đã làm thế nào, nhưng Lục Thần Chi đứng đây một lúc lại thấy bức bối vì mặc quá dày.
Hắn đành bất đắc dĩ ôm hai đứa trẻ đến một cái giường nhỏ khác, bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi lúc nào không hay.
Hàm Chi vừa mới ra ngoài với A Mân, không biết có gặp phải chuyện gì phiền phức hay không.
Trận tuyết lớn này khiến người ta không thể nào yên tâm nổi!
Lục Hàm Chi không hề có cảm giác khó chịu nào, xe ngựa chở cậu một đường đến ngoại ô phía Bắc, băng qua vòm cầu của sông Trường Kinh đến vùng núi lớn của ngoại ô phía Bắc.
Vừa vào núi thì tuyết bắt đầu rơi, lớn đến mức không thể mở mắt to được.
Vũ Văn Mân có chút hối hận khi đã dẫn cậu đến đây, hắn cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người Lục Hàm Chi, chỉ lo cậu sẽ bị lạnh. Lục Hàm Chi đổi một trận pháp che chắn từ chỗ hệ thống, bông tuyết sẽ tự động tan ra trong phạm vi mười thước quanh chỗ bọn họ đứng.
Vũ Văn Mân không phải lần đầu tiên nhìn thấy kỹ năng bày trận thần kỳ của Lục Hàm Chi, lần nào nhìn cũng cảm thán không thôi.
Lục Hàm Chi nhìn thấy biểu cảm của hắn thì bật cười: “Ngài muốn hỏi gì?”
Vũ Văn Mân thản nhiên nói: “Không có gì hết.”
Lục Hàm Chi: “Ồ? Thật sự không hỏi à?”
Vũ Văn Mân: “Nếu ngươi muốn thì cứ nói, không cần ép bản thân.”
Ngay từ lần đầu, Vũ Văn Mân đã dành cho cậu rất nhiều sự tin tưởng.
Cho dù cậu nắm trong tay bàn tay vàng khiến hắn cảm thấy khó tin, chỉ khi cậu tình nguyện nói ra thì hắn mới dám tìm hiểu thêm. Lục Hàm Chi vô cùng cảm động, bởi vì chính cậu cũng không biết nên mở lời với Vũ Văn Mân về chuyện này như thế nào.
Bây giờ tất cả mọi chuyện đã xong, cậu vừa đi vừa trò chuyện với Vũ Văn Mân: “Thật ra ta vẫn luôn muốn giải thích rõ ràng với ngài, chẳng qua không biết nên bắt đầu kể từ đâu.”
Vũ Văn Mân: “Hửm? Vậy bây giờ ngươi có thể giải thích được chưa?”
Lục Hàm Chi kéo cánh tay hắn, cười nói: “Ừm, ta đã biết rồi.”
Vũ Văn Mân đỡ eo cậu: “Được, ta nghe đây.”
Lục Hàm Chi lại không nhịn được muốn cười: “Ta cảm thấy… Ta chính là người được chọn lựa, gánh vác trọng trách chống lại kẻ mà ông trời chỉ định.”
Vũ Văn Mân suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Ừm, hiểu đại khái.”
Lục Hàm Chi gật đầu nói tiếp: “Ta đoán có thể là do có hai sư huynh đệ đã nhìn trộm được thiên cơ, một kẻ thì muốn khống chế thiên cơ trong lòng bàn tay, dựa vào đó để mưu cầu lợi ích cho riêng mình. Người còn lại thì muốn trả lại thiên cơ cho thiên đạo, không định vấy bẩn nó. Vì vậy sư đệ muốn khống chế thiên cơ kia tìm được Tô Uyển Ngưng cả người đầy oán khí thì biến nàng ta trở thành một công cụ để đạt được mục đích của mình.”
“Theo đạo lý luân hồi của thiên đạo thì hình ảnh chúng ta nhìn thấy chính là kiếp thứ nhất. Sau khi Sửu Nô xuất hiện, đó là kiếp thứ hai bị vị sư đệ nắm trong lòng bàn tay. Vị trí hiện tại của chúng ta chắc là kiếp mà vị sư huynh kia muốn đưa quay về quỹ đạo, đây chính là thế giới thứ ba dành cho chúng ta.”
Vũ Văn Mân cũng hiểu được, bởi vì hắn đã trải qua kiếp thứ hai, kết cục của mọi người đều vô cùng bi thảm. Vậy nên hắn có thể hiểu được tại sao vị sư huynh kia lại gấp gáp muốn khiến thế giới quay về trật tự như cũ.
Vì vậy bọn họ mới có được kiếp thứ ba này.
Lục Hàm Chi nói: “Ta đoán… Sở dĩ ta được chọn là vì đã vô tình sinh con cho ngài chăng?”
Vũ Văn Mân cảm thấy khó hiểu: “Nhưng theo lý thì kiếp trước ta không hề có đoạn trí nhớ này, cũng không nhớ rằng ngươi từng sinh con cho ta.”
Lục Hàm Chi đáp: “Nếu như ta không nói thì làm sao ngài biết được A Thiền chính là con ruột của ngài chứ?”
Vũ Văn Mân cau mày: “Vậy A Thiền đời trước…”
Lục Hàm Chi nhìn thấy ánh mắt hắn thì gật đầu: “Ta đoán bắt đầu từ đời trước, 2 sư huynh đệ kia đã đấu pháp với nhau. Nhưng kiếp trước, sư huynh thua sư đệ, ta bị Sửu Nô khống chế tinh thần nên con của chúng ta vừa mới sinh ra đã bị…”
Vũ Văn Mân dừng chân lại, trong mắt bốc lên lửa giận không thể át. Nếu như Sửu Nô đang ở trước mặt, hắn tin bản thân sẽ giết nàng ta ngay tại chỗ.
Lục Hàm Chi đặt tay lên vai hắn, nhẹ nhàng ghé tới gần, thấp giọng nói: “Tập trung, nín thở, nghĩ tới A Thiền và ta, A Thù, còn có những đứa trẻ khác trong tương lai… Ngài muốn sinh bao nhiêu đứa thì chúng ta sẽ sinh bấy nhiêu. Bây giờ tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt, những chuyện gièm pha của Sửu Nô cũng đã bị truyền ra ngoài. Chỉ cần lôi được sư đệ đứng sau lưng nàng ta ra thì chúng ta sẽ giành chiến thắng.”
Cuối cùng Vũ Văn Mân cũng ổn định được cơn tức, hắn chậm rãi ôm Lục Hàm Chi vào lòng, nhẹ giọng nói: “Được… Ngươi phải đồng ý với ta, chúng ta sẽ có thật nhiều con.”
Lục Hàm Chi cười: “Ta cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, trước đây ta còn kháng cự, nhưng bây giờ sinh A Thù xong mới cảm thấy quá trình này khá ổn. Ngài không để ý sao, dù đã sinh 2 đứa con nhưng cơ thể ta vẫn gầy rất nhanh?”
Vũ Văn Mân nhịn không được mà sờ soạng sau lưng cậu một hồi, thấp giọng cười: “Đúng thật.”
Lục Hàm Chi cười, nép mình trong lòng hắn: “Ta nghi ngờ người được chọn như ta có năng lực khác hẳn người thường.”
Vũ Văn Mân lại hỏi: “Ngươi còn có năng lực gì?”
Lục Hàm Chi thấy cảm xúc của hắn đã bình ổn lại bèn nắm tay hắn kể: “Trên người ta có một khu mua sắm đến từ một thế giới khác. Chuyện này phải để ta chính miệng nói với ngài mới được, đời này đã là đời thứ tư của ta rồi. Chắc là vị sư huynh kia đã đưa ta đến một thế giới có nền văn minh và khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển, chắc đây là một trong ba nghìn thế giới mà bọn họ thấy được khi nhìn trộm thiên cơ. Người ở nơi đó đều phải nhận giáo dục bắt buộc, chữa bệnh có bệnh viện, có nơi dưỡng lão, ra ngoài thì có phương tiện giao thông công cộng.”
“Mặc dù máy móc ở những quốc gia đó vẫn chưa phát triển hoàn thiện nhưng so với thế giới này của chúng ta thì đã có thể xem là lý tưởng. Ta đoán ý muốn của vị sư huynh kia là để ta học tập về nền văn hóa và khoa học kỹ thuật ở nơi đó để khi quay về có thể giúp đỡ Đại Chiêu phát triển. Ta còn đoán rằng A Thiền của chúng ta chắc cũng là một vị hoàng đế được trời lựa chọn, nó nhất định có thể giúp Đại Chiêu có sự phát triển vượt bậc hơn nữa.”
Lục Hàm Chi trò chuyện với Vũ Văn Mân suốt cả đường đi, kể hết tất cả những gì cậu từng trải nghiệm và một ít ý tưởng của mình cho Vũ Văn Mân nghe.
Vũ Văn Mân lần đầu tiên biết được một Lục Hàm Chi như vậy, hóa ra cậu liều mạng buôn bán và xây dựng cơ sở vật chất đều vì hệ thống kia. Vũ Văn Mân nghe Lục Hàm Chi liên tục sỉ vả hệ thống mà không khỏi cong khóe môi.
Còn hệ thống ở trong không gian tinh thần bây giờ chắc đã tức thành con cá nóc rồi.
Hệ thống: Quá đáng! Tôi giúp mấy người kiến thiết, mà giờ mấy người còn dám nói xấu tôi!
Lục Hàm Chi mắng mỏ hệ thống cũng không phải ngày một ngày hai, xem như cặp oan gia lâu ngày nên hoàn toàn không để bụng gì lâu.
Vũ Văn Mân dặn dò: “Không được để bản thân vất vả quá, nếu cần ta hỗ trợ thì nhất định phải nói.”
Lục Hàm Chi: “Còn cần ngài dặn nữa sao? Chờ sau này ngài lên ngôi Hoàng đế rồi, chắc chắn ta sẽ có nhiều việc cần nhờ ngài giúp đỡ!”
Lấy việc sửa chữa đường làm ví dụ, Lục Hàm Chi đã mượn danh nghĩa Thái Tử Vũ Văn Mân để nhờ các binh lính tu sửa đường.
Đương nhiên có trả tiền thù lao đàng hoàng nên mọi người đều thích hỗ trợ.
Bởi vì thù lao rất nhiều!
Hơn nữa hết ngày là kết lương.
Mọi người đều biết Hàm Ký rất có tiền, tất nhiên sẽ không để nợ lương.
Sau khi trò chuyện với Lục Hàm Chi, tâm trạng của Vũ Văn Mân đã vui vẻ hơn.
Lục Hàm Chi có thể cảm nhận được lệ khí trên người hắn đã phai đi nhiều, cuối cùng cũng có thể làm một võ thần tự do khống chế được cảm xúc của bản thân.
Hai người đi được một lát thì đột nhiên nghe thấy đằng trước có tiếng người.
Vũ Văn Mân lập tức cảnh giác, giấu Lục Hàm Chi ra sau lưng mình.
Hai người nhẹ nhàng đi đến gần nơi có tiếng người, trong màn sương tuyết dày đặc truyền đến tiếng của Trưởng Tôn Mị Mị.
Có lẽ hắn đã bị thương nên giọng nói có phần run rẩy: “Ngươi… Ngươi nhẹ chân chút, cả người ta bây giờ đau lắm!”
Đối phương không mở miệng, Trưởng Tôn Mị Mị lại nhõng nhẽo: “Đừng… Đừng chạm vào chỗ đó được không?”
Đối phương vẫn im lặng, chỉ có âm thanh xé vải vang lên, Trưởng Tôn Mị Mị hô đau: “Bộ ngươi không thể thương hương tiếc ngọc một xíu à?”
Có lẽ đối phương muốn mặc kệ hắn nên vẫn không mở miệng.
Song, dường như đối phương muốn rửa sạch vết thương cho Trưởng Tôn Mị Mị nên hắn bèn lấy ra một thanh dao găm, nói với đối phương: “Dùng cái này… Chờ đã, trói tay chân của ta lại, nếu không ta sợ mình sẽ giãy giụa lung tung.”
Đối phương vẫn không động đậy, Trưởng Tôn Mị Mị lại thúc giục: “Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Nhanh trói ta lại mau! Nếu ngươi còn lề mề như vậy nữa, ta sẽ…”
Đối phương cởi đai lưng của 2 người ra rồi trói tay chân của Trưởng Tôn Mị Mị lại.
Tiếng da thịt ma sát vật cứng truyền tới, Trưởng Tôn Mị Mị cắn răng nói: “Lại… Sâu thêm một chút nữa, vẫn chưa tới.”
Sau đó lại vang lên tiếng da thịt bị vật cứng siết chặt, trên trán Trưởng Tôn Mị Mị lấm tấm mồ hôi, cuối cùng hắn cũng lên tiếng: “Đúng, chính là chỗ đó… Dùng sức thêm một chút.”
Tiếng rên nhỏ vụn sắp thoát ra khỏi miệng bị kìm lại, quần áo trên người Trưởng Tôn Mị Mị cũng ướt sũng mồ hôi.
Lục Hàm Chi: ???
Chờ chút, Mị Mị đang làm cái gì vậy?
Quen đàn ông ở bên ngoài?
Vậy bọn họ đứng đây nghe lén có phải không ổn lắm không?
Ngay lúc Lục Hàm Chi đang định kéo Vũ Văn Mân rời đi thì lại nghe tiếng Trưởng Tôn Mị Mị hừ nhẹ: “Không được… Không được… Ngươi tiếp tục đi, nó vào càng sâu hơn rồi! Đừng do dự nữa, cẩn thận cái chân này của ta cũng bị phế luôn đó!”
Bình luận