Tieudaothuquan

0

Chương thứ sáu mươi hai

Trình Kiến Du vỗ vỗ chiếc áo khoác ngoài, những bông tuyết rơi lả tả giống như hoa bồ công anh bị thổi bay tứ tung. Hơi thở hóa thành khói trắng bay lững lờ. Ban đêm, con đường ven sông không một bóng người, yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng chiếc kim rơi. “Giang Diễn, anh không nên đến nhà tôi.”

Giang Diễn đút tay trong túi áo. Hắn cao hơn cậu nửa cái đầu, hơi nghiêng người, ánh mắt đen thăm thẳm nhìn xuống cậu: “Nhưng tôi muốn gặp em.”

“Đi về đi, về sum họp với người nhà của anh, đừng phí thời gian ở chỗ tôi nữa.” Trình Kiến Du coi như không nghe thấy, khuyên một cách có lệ.

Giang Diễn bĩu môi, nghiêng đầu ngập ngừng nói: “Tôi không cho rằng đây là lãng phí thời gian, ít nhất tôi đã gặp được em rồi.”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Trình Kiến Du không có cảm xúc gì, lạnh như thời tiết lúc này vậy. “Bây giờ gặp được rồi, anh nên đi về đi.”

“Em thật nhẫn tâm.” Giang Diễn cúi đầu cười tự giễu. Hắn xốc lại cổ áo, dựa lưng vào cây cột điện bên cạnh, nhìn những bông tuyết rơi lặng lẽ trên mặt đất. “Năm năm ở cùng em, cứ mỗi dịp tết đến là tôi lại bận bịu không thể thảnh thơi, không cùng em đón năm mới. Nghĩ lại thật là đáng tiếc.”

Mấy năm trước sự nghiệp của hắn đang thăng hoa, mỗi dịp lễ tết là lịch trình kín mít. Một ngày hai mươi tư giờ thì có đến hai mươi mốt giờ là ở trên máy bay. Đối với hắn ngày lễ đồng nghĩa với công việc dày đặc, chứ đừng nói là ở nhà hưởng thụ kỳ nghỉ lễ.

Mà bây giờ, muốn cùng Trình Kiến Du đón năm mới, lại không còn cơ hội nữa rồi.

Trình Kiến Du xoay người, khóa chặt cánh cổng, không muốn nhìn Giang Diễn lấy một lần. “Chúng ta đã chia tay lâu như vậy, anh cũng nên quên hết những chuyện đã qua đi thôi, đừng nhắc đến nữa.”

Giang Diễn cảm thấy sống mũi cay cay, không biết là vì lạnh, hay vì nỗi chua xót đang dâng lên từ trong tim. Hắn thầm cắn răng, nói: “Em tưởng tôi không muốn sao? Nhưng mà, mẹ kiếp, tôi chỉ thích em thôi, không thể rời xa em, không nhìn thấy em tôi còn không ngủ được. Em tưởng rằng ai cũng giống như em, có thể vượt qua dễ dàng hay sao?!”

“Giang Diễn”, Trình Kiến Du đi lại gần hắn, bông tuyết nhẹ rơi trên môi cậu, theo hơi thở biến thành một chấm nước. Cậu nói gằn từng tiếng: “Cần gì phải cố chấp? Thế giới lớn như vậy, anh sẽ gặp được những người khác nữa. Bọn họ sẽ không nhẫn tâm giống như tôi, sẽ không khiến anh nhục nhã, không khiến anh thất vọng. Đổi một mục tiêu khác, anh sẽ sống thoải mái hơn.”

Giang Diễn ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn thấy ánh mắt dứt khoát của cậu. Giọng hắn có chút khô khốc, vang lên rõ ràng trong mưa tuyết tịch mịch: “Em nói lời vô nghĩa vậy? Tôi chỉ thích em, cho dù em không thích tôi, em coi tôi là đồ thay thế, tôi cũng không thể ngăn bản thân mình thích em được. Em thông minh như thế, vậy em thử dạy tôi đi, dạy tôi làm thế nào mới có thể ngừng thích em?”

Trình Kiến Du im lặng. Đối mặt với một Giang Diễn như vậy, cậu không biết phải trả lời như thế nào, đành lạnh nhạt nói: “Chúc anh năm mới vui vẻ.”

Nói xong cậu mở cổng đi vào trong. Tầm mắt Giang Diễn giống như một mũi gai nhọn đâm vào lưng cậu, muốn xỏ xuyên qua cậu vậy. Cậu coi như không cảm nhận được, nắm lấy chốt cửa sắt nặng trịch, khóa lại. “Cạch” một tiếng, ngăn cách Giang Diễn cùng với những cảm xúc phức tạp ở bên ngoài.

Trên cửa sổ phòng được phủ một lớp hơi nước ấm áp, đi cùng với làn điệu hí khúc. Cậu không muốn chuyện riêng của mình làm phiền cuộc sống bình yên của bà nội. Cậu đứng trong trời tuyết, hít sâu mấy hơi rồi mới mỉm cười đẩy cửa bước vào.

Bà nội đang đeo kính lão, kéo kính xuống nhìn thấy phía sau cậu trống trơn. “Cậu nhóc kia đâu?”

“Nhà mình nhỏ quá, anh ta ở khách sạn.” Trình Kiến Du thuận miệng bịa một câu. Cậu cởi áo khoác dày nặng trĩu ra, vùi đầu vào ghế sô pha.

Bà nội thả chiếc điều khiến từ xa yêu quý xuống, mặt đối mặt với Trình Kiến Du, hỏi: “Vẫn đang cãi nhau à?”

Trình Kiến Du chớp mắt, vùi nửa mặt vào trong chiếc gối ôm. “Không phải đâu, bà đừng nghe anh ta nói bậy, giữa chúng cháu không phải quan hệ đó.”

“Sao lại không phải chứ? Cậu ta nói nhớ cháu, giữa đêm ba mươi chạy từ Thượng Hải xa xôi đến đây, đúng không hả?” Bà đưa tay gõ vào trán cậu một cái vẻ trách móc. 

Trình Kiến Du thở hắt ra một hơi, dần dần thả lỏng tay chân, khẽ nói: “Bà nội, cháu buồn ngủ quá, cháu muốn đi ngủ.”

Bà lườm cậu một cái, kéo một chiếc gối ôm sang đệm vào gáy cậu. “Ngủ đi, bà thấy cậu nhóc đó rất tốt, rất quan tâm đến cháu. Chỉ có điều, nghề nghiệp không được tốt lắm, suốt ngày phải đi ra ngoài công tác, không thường xuyên ở nhà…”

Trình Kiến Du ngủ một giấc an ổn, cả đêm mơ một giác mơ kỳ lạ. Sáng hôm sau tỉnh lại, ngơ ngác nhìn trần nhà xa lạ, phải mất mấy giây sau mới phản ứng được là mình đang ở nhà.

Đêm qua tuyết rơi cả đêm. Cây hoa quế trơ trụi trong sân được khoác lên một lớp áo trắng. Tuyết phủ dày mặt đất, bước chân dẫm lên kêu lạo xà lạo xạo. Sáng sớm khói bếp lượn lờ trên thành phố nhỏ, ở bên kia sông người ta đang hát ê a. Các ông bà già đi tập thể dục buổi sáng, xách theo sữa bò mới vắt trở về, không khí nhộn nhịp.

Trình Kiến Du quét sạch tuyết đọng trong sân, cả người vã mồ hôi. Cậu liền cởi phăng áo khoáng ra, định dùng tuyết đọng để đắp một người tuyết ở trước cổng. Vừa mới đẩy cửa ra thì thấy một chiếc Passat màu đen đỗ sừng sững trước cửa. Qua kính chắn gió, cậu thấy người lái xe đang đắp một chiếc áo gió màu xanh bộ đội trên đầu, ngả người ra ghế ngủ.

Bàn tay đặt trên vô lăng trắng trẻo, sạch sẽ, xương cổ tay nhô ra, sắc bén như mũi giày trượt băng; mu bàn tay ẩn hiện gân xanh, những đốt ngón tay dài mạnh mẽ, là bàn tay trời sinh để đánh đàn, viết nhạc.

Giống như có thần giao cách cảm, bàn tay ấy khẽ nhúc nhích, kéo chiếc áo gió xuống, người ngồi trong xe chính là Giang Diễn, hắn ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa. Hắn ngồi lọt thỏm trên ghế lái xe, sắc mặt tái nhợt, cằm gầy gò, bờ môi trông có vẻ nhợt nhạt. Hắn hạ cửa kính xe xuống nói với cậu: “Em ngủ lâu quá.”

Hắn nhấc một chiếc túi giấy ở chỗ ghế phụ lái lên, đẩy cửa bước xuống sau đó đưa cho Trình Kiến Du: “Tôi mua bữa sáng cho em và bà nội, vẫn còn nóng đấy.”

“Không cần, anh giữ lấy mà ăn đi, chúng tôi tự nấu.” Trình Kiến Du muốn hỏi sao hắn vẫn chưa đi.

Cánh tay Giang Diễn khựng lại giữa chừng, hắn đưa một tay khác lên xoa mũi: “Em cầm lấy đi. Công ty thuê xe này thất đức quá, cái xe nát này điều hòa chỉ có thể làm lạnh.”

Trình Kiến Du nhìn khuôn mặt không còn giọt máu của hắn, trong lòng rối bời. May mà bình thường Giang Diễn yêu thích vận động, thể lực rất tốt. Nếu là người bình thường, giữa thời tiết nước đóng thành băng này mà ở trong xe ô tô cả đêm thì đã lên xe cứu thương rồi. Cậu nhẹ nhàng nhắc hắn: “Ngày Tết khách sạn vẫn mở cửa làm ăn như thường.” 

“Nhưng ở khách sạn không nhìn thấy nhà em.” Giang Diễn ho sù sụ, ánh mắt bị kích thích đỏ bừng.

Trình Kiến Du nhận chiếc túi nặng trĩu từ tay hắn, ngửi thấy mùi thơm của cháo trứng bắc thảo thịt nạc. Ở gần đây có một tiệm cháo rất nổi tiếng, món đặc trưng chính là cháo trứng bắc thảo thịt nạc. Nhưng ông chủ rất tùy hứng, năm giờ sáng đã mở cửa, chỉ bán một trăm suất, bán hết sẽ chuyển sang các món cháo khác. Bình thường cứ năm giờ sáng là người ta đã xếp hàng dài trước cửa tiệm rồi. “Cảm ơn, anh đi về nhà đi.”

Trình Kiến Du lại một lần đuổi khách.

“Đừng giục nữa, hôm nay tôi sẽ về.” Giang Diễn xoay nhẹ cổ tay. Người đàn ông cao một mét tám không thèm để tâm đến hình tượng của mình mà ngồi xổm xuống đất , vừa ho khan vừa ngẩng đầu nhìn cậu uể oải nói: “Hình như tôi phát sốt rồi.”

Trình Kiến Du liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Đi đến ngã tư rẽ trái có một phòng khám đấy, nếu không mở cửa thì anh cứ gọi vào số điện thoại viết trên tường.”

Giang Diễn rũ mi nhìn mặt đất phủ đầy tuyết trắng, điệu bộ chán chường. “Tôi muốn vào nhà em. Không cần đi khám bệnh, nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe thôi.”

“Anh vẫn nên đi gặp bác sĩ thì hơn, tôi có thể đưa anh đến phòng khám.” Trình Kiến Du uyển chuyển từ chối.

Hàng mi dày mượt như nhung của Giang Diễn run rẩy, khóe mắt cụp xuống giống như một cây tùng tuyết bị héo rũ vì sương giá. “Tôi không muốn đi.”

Trình Kiến Du nói bất đắc dĩ nói: “Vậy thì đành để anh tự xoay xở thôi.”

Im lặng hồi lâu, Giang Diễn ngước mắt lên. Nhìn từ trên xuống, mí mắt lạnh lùng của hắn giảm bớt mấy phần sắc bén, tăng thêm mấy phần thâm tình, đôi mắt đen láy. Cổ áo hoodie liền mũ dựng đứng, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ mơ hồ nhìn thấy đường viền cằm sắc nét, càng làm nổi bật đôi mắt của hắn. “Em sờ trán tôi thử xem, sốt thật mà.”

Ánh mắt Trình Kiến Du âm thầm quét qua khuôn mặt Giang Diễn. Không thấy bóng dáng của cây nạng, chân của hắn đã khỏi hẳn rồi. Vết sẹo trên thái dương đã nhạt đi, có thể mơ hồ nhìn thấy màu hồng đậm không phù hợp với màu da. Cậu nhìn chằm chằm vào vết sẹo mấy giây. Món nợ này thật là càng ngày càng rối rắm. Cậu thầm thở dài, xoay người đi vào trong sân. “Nhà tôi có thuốc hạ sốt, anh uống tạm trước vậy.”

Giang Diễn chớp mắt mấy cái, nhìn theo bóng lưng của Trình Kiến Du. Hắn mừng như mở cờ trong bụng. Chiêu này hắn học được từ Tống Ứng Phi. Hắn vẫn chưa quên lúc trước ở bãi đậu xe cậu ta đã giả vờ đáng thương như thế nào để giành được sự đồng tình của Trình Kiến Du. Nhưng có một điều hắn không lừa Trình Kiến Du, đó là hắn thật sự bị sốt.

Căn nhà không khác lắm so với tưởng tượng của hắn, tuy không lớn nhưng rất sạch sẽ và ấm cúng. Trong phòng khách, những tấm bằng khen  của Trình Kiến Du từ nhỏ đến lớn được treo trên bức tường một cách nổi bật: học sinh ba tốt, cán bộ lớp xuất sắc, còn có bình xét tiên tiến khi học trường cảnh sát. Có thể nhìn ra được bà của Trình Kiến Du rất tự hào về cậu. Giang Diễn cảm thấy dễ chịu hơn, bởi mặc dù Trình Kiến Du không có cha mẹ nhưng cậu vẫn còn một người bà nội hết mực yêu thương mình.

Giang Diễn uống thuốc hạ sốt xong, nhìn về phía phòng tắm, uể oải hỏi: “Tôi có thể tắm nhờ nước nóng ở nhà em không?”

Giang Diễn đã học được chiêu “được voi đòi tiên”. Trình Kiến Du giật giật khóe miệng đầy vô cảm: “Đi vào phòng tôi, đừng làm phiền bà nội tôi.”

“Ừ.” Giang Diễn ngoan ngoãn một cách bất ngờ.

Trình Kiến Du đi vào phòng ngủ, mở cửa phòng tắm ra, khẽ hất cằm nói: “Dầu gội đầu ở tầng thứ hai của tủ.”

Giang Diễn nhanh chóng dùng hai tay vén chiếc áo hoodie lên, lộ ra tấm lưng trần nhẵn nhụi, kết cấu đường cong rõ ràng, vai rộng eo nhỏ, vẻ đẹp đầy khỏe khoắn. Trình Kiến Du chỉ liếc qua liền lập tức nhắm mắt, đóng cửa phòng tắm lại.

Nói một cách chính xác thì thời gian cậu nhìn thấy Giang Diễn không mặc quần áo còn nhiều hơn so với thời gian hắn mặc quần áo. Nhưng thời điểm bây giờ đã khác, cậu không muốn nhớ lại những hồi ức hết sức ái muội kia nữa.

Giang Diễn nhìn chính mình trong gương, mỉm cười đắc ý vì đã thực hiện được “kế gian”.  Hắn nhìn sang trái, lại ngó sang phải, rồi vặn nắp chai dầu gội đầu ra ngửi một chút. Nghĩ đến đây là thế giới mà Ôn Nhạc Minh chưa bao giờ bước chân vào – ký ức tuổi thơ của Trình Kiến Du, tâm tình hắn vô cùng sung sướng.

Ngày đó nhìn thấy Trình Kiến Du và Ôn Nhạc Minh hôn môi, hắn hiểu rõ được, Ôn Nhạc Minh đã lưu lại quá nhiều hồi ức đẹp đẽ trong lòng Trình Kiến Du. Rất khó để chiến thắng được Ôn Nhạc Minh. Tất cả những hồi ức giữa hắn và Trình Kiến Du đều liên quan đến nhục dục, không thể phơi bày ra được. Cũng may là hồi ức có thể chế tạo. Điều duy nhất hắn có thể làm là tạo ra thật nhiều những hồi ức tốt đẹp, để có một ngày Trình Kiến Du nghĩ đến hắn, cũng có thể nở nụ cười hiểu ý.

Đồng thời đây cũng là lần cuối cùng hắn bất chấp quyết định của công ty, hành động tùy hứng. Trước kia hắn không có hứng thú với việc trở nên nổi tiếng, ca hát chỉ đơn thuần là sở thích của hắn, khán giả thích thì nghe, không thích thì thôi. Âm nhạc của hắn chỉ tuân theo cảm hứng của hắn, hắn chỉ hát cho những người hiểu được mà thôi. Nhưng bây giờ thì khác, hắn muốn làm ca sĩ xuất sắc nhất trong làng nhạc POP, muốn được đứng hát trên sân khấu tầm cỡ thế giới. Bởi vì, hắn muốn xây dựng cho Trình Kiến Du một mảnh trời riêng, để cậu có thể yên tâm viết những kịch bản mà cậu muốn, biến tất cả những cậu chuyện dưới ngòi bút của mình trở thành hiện thực.

Giang Diễn rất giữ lời, sau khi tắm xong cũng không bất chấp ở lại. Trình Kiến Du mơ hồ cảm giác được hắn đang sắp đặt một bàn cờ, từng bước theo sát, xong lại không quá vội vã ép cậu, trong nhu có cương, khiến cậu không biết nên làm như thế nào.

Nghe nói, sư tử an tĩnh nhất là khi nó đi săn. Nó sẽ bất động, phục kích trong bụi cỏ, không hề để tiếng hít thở nào. Nó kiên nhẫn chờ đợi thời cơ để cho con mồi một đòn trí mạng.

Hết chương thứ sáu mươi hai

 

Bình luận

5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x