Tieudaothuquan

0

A12

Bàn tay anh chạm vào tôi như để lại một ngọn lửa ở đó.

Trước đây tôi không biết hóa ra tay người cũng có thể châm lửa.

Giống như que diêm, quẹt nhẹ một cái là bắt lửa.

Giây phút đó tôi rất hoảng sợ, tôi không hiểu sao mình lại có cảm giác đó với anh, cảm giác tội lỗi chợt trào dâng từ đáy lòng khiến tôi chỉ biết bỏ chạy.

Tôi chạy vào toilet, rửa bằng nước lạnh, hy vọng nước sẽ dập tức ngọn lửa đang bắt đầu bùng cháy.

Nhưng vô ích, có vài ngọn lửa không thể dập bằng nước.

Tôi nhìn mình trong gương, như một quả cà chua chín mọng, có thể thái lát kẹp vào hamburger, bán cho những vị khách đang xếp hàng chọn món.

Tôi dùng ngón tay chọc vào chỗ mà em tôi vừa nhéo, cũng chính là chỗ mà anh vừa xoa.

Em tôi nhéo rất mạnh, còn anh xoa rất nhẹ.

Chả hiểu sao, khi nhìn vết đỏ ấy, tôi lại nhớ tới buổi tối hôm đó.

Trong bóng tối, anh phát ra tiếng thở dốc mập mờ, tiếng thở hổn hển ấy như nước sôi reo sùng sục, hun nóng tôi tróc mất một lớp da.

Rửa mặt bằng nước lạnh vẫn chưa đủ, tôi mở cửa sổ ra.

Mùa đông, ngay khi cửa sổ vừa mở thì gió lạnh lập tức ùa vào.

Khuôn mặt nóng bừng của tôi gặp cơn gió lạnh thấu xương, lập tức khiến tôi tỉnh táo hơn nhiều.

Tôi trốn trong toilet một lúc lâu, cho đến khi gần như đã bình tĩnh mới lề mề bước ra.

Tôi vừa trở lại chỗ ngồi thì anh hỏi ngay: “Không sao chứ?”

Tôi vội vàng lắc đầu, cúi mặt ăn khoai tây chiên, không dám nhìn anh thêm một lần nào nữa.

Cảm giác này thật đáng sợ.

Trước đây tôi chưa từng trải qua, nhưng tôi luôn thấy rất quen.

Giống như cảm giác ‘Thích’ được viết trong những bức thư tình mà người ta thường nói.

Tôi chưa từng thích ai.

Ý tôi là kiểu thích mà muốn yêu đương ấy.

Năm ngoái tôi từng nhận được một bức thư tình, người viết thư là bạn cùng bàn của tôi.

Cô ấy học rất giỏi, cũng rất dễ thương. Tôi là một học sinh bình thường trong lớp, cố gắng học hành cũng chỉ có thể xếp vào loại trung bình, nhưng nhờ cô ấy chủ động xin, nên tôi mới được ngồi cùng bàn với một người học giỏi như vậy.

Sau này cô ấy nói, cô ấy ngồi cùng bàn với tôi là vì thích tôi.

Cô ấy viết cho tôi một bức thư mang theo hương thơm, nội dung viết: Ngu Nam, cậu từng thích ai chưa? Đó là kiểu, chỉ cần nghe thấy tên người ấy, trái tim sẽ đập nhanh hơn, chỉ cần đối mặt với người ấy một chút thôi sẽ lập tức đỏ mặt.

Lúc đó tôi chưa từng thích ai.

Lúc đó, tôi đã từ chối cô ấy rất uyển chuyển.

Tôi đưa cho cô bạn một cuốn sổ rồi nói: “Xin lỗi cậu, tớ không thể chấp nhận tình cảm của cậu. Nhưng cậu có thể viết ra những bí mật không thể nói với người khác vào cuốn sổ, giữ lại cho bản thân sau này đọc.”

Cô ấy rất thông minh, lập tức hiểu ý tôi.

Từ đó về sau, chúng tôi vẫn là những người bạn cùng bàn thân thiết, cô ấy không nhắc tới chuyện thích tôi nữa.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi hiểu cảm giác của cô ấy.

Nghe thấy tên người đó, trái tim sẽ đập nhanh hơn.

Chỉ cần nhìn người đó sẽ lập tức đỏ mặt.

Những chỗ bị người kia chạm vào giống như bén lửa.

Nhìn thấy người đó thì muốn tới gần, nhưng lại chẳng biết làm cách nào để tới gần.

Tôi… Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy…

Giọng anh đêm hôm đó gần như chưa từng biến mất khỏi tâm trí tôi. Đáng sợ hơn là tôi càng muốn quên thì càng không thể quên được, thậm chí sẽ không nhịn được tưởng tượng ra cảnh tượng khi ấy.

Tôi cảm thấy chuyện này hơi bất thường.

Tôi với anh.

Tôi với Tiểu Bắc.

Tôi cố gắng tìm câu trả lời mà mình không thể tìm thấy ở anh trên người Tiểu Bắc, những Tiểu Bắc lại nói: “Anh, anh đừng nhìn em chằm chằm nữa được không? Sợ thấy mọe hà~ Em nghĩ cả ngày cũng không thể nghĩ ra gần đây mình đã làm chuyện xấu gì, anh nói thẳng luôn đi. Em ngốc lắm.”

Quả nhiên, khi nhìn Tiểu Bắc, trái tim vẫn bình lặng, thậm chí còn thấy hơi nhàm chán.

B12

Sáng hôm nay lúc ăn sáng, bố tôi hỏi Ngu Nam, “Dạo này con khó chịu hả? Bố thấy con hơi thiếu năng lượng.”

Tôi vừa nghiêng đầu thì tình cờ đối mặt với em, em bối rối đánh rơi chiếc đũa xuống đất.

Ngu Nam nói: “Dạ không.”

Câu “Không” của em rõ ràng là thiếu tự tin.

Nhưng chẳng ai hỏi thêm nữa.

Trước khi ra khỏi nhà, bố dặn tôi phải chăm sóc hai anh em Ngu Nam, bảo chúng tôi chú ý an toàn khi trượt tuyết.

Chú ý an toàn.

Tôi liếc nhìn Ngu Nam.

Ngu Nam Ngu Bắc chưa bao giờ đến khu trượt tuyết, trên xe bus đến đó, Ngu Bắc nói chuyện không ngớt miệng.

Cũng may người cậu nhóc nói chuyện cùng là Hứa Trình, người bên cạnh tôi vẫn đang ngồi im.

Mấy hôm nay Ngu Nam nói rất ít, lúc nào cũng rầu rĩ.

Tôi từng hỏi em là làm sao vậy, em lại vùi mặt vào sách, chỉ lắc đầu.

Em có bí mật với tôi.

Thật ra nói vậy cũng không đúng, giữa hai chúng tôi lúc nào cũng có bí mật.

Sống chung một mái nhà, ở chung một căn phòng, nhưng chúng tôi mới chỉ quen nhau hơn mười ngày.

Trong hơn mười ngày, căn bản không thể hiểu rõ về nhau, tất cả những gì tôi biết về em đều là suy đoán chủ quan.

“Say xe à?” Tôi thấy em luôn nhíu mày cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối, siết chặt nắm tay.

“Không ạ.”

Tôi đưa cho em một viên kẹo, “Ăn đi.”

Chẳng biết tại sao, mấy ngày qua Ngu Nam rõ ràng không thích nói chuyện với tôi.

Dáng vẻ em ấy tránh né tôi, rất giống dáng vẻ xấu hổ khi tôi nhìn em ấy sau buổi tối sai lầm đó.

Nhưng sao em lại xấu hổ?

Không lý nào em ấy lại làm chuyện hoang đường như tôi.

Em nhận lấy viên kẹo từ tay tôi, khi ngón tay chạm vào lòng bàn tay tôi, em lập tức rụt lại như thể bị kim châm.

Ngu Nam hơi luống cuống, chóp mũi rịn mồ hôi.

Tôi cũng hơi bối rối, vì hành động của em khiến tôi khá tổn thương.

Trong khoảnh khắc đó, bầu không khí giữa chúng tôi trở nên tế nhị, ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe cũng biến thành sương mù mờ ảo, khiến người ta sặc đến mức ho ra nước mắt.

Tôi quay đi nhìn ngoài cửa sổ, nhích sang bên cạnh.

Tôi nhìn cái bóng trên cửa sổ xe, nói chuyện với em trên cửa kính.

Em ghét anh à?

Tại sao?

Anh đã làm gì khiến em không thể chịu được?

Hay là em đã phát hiện bí mật của anh?

Tôi nhìn cái đầu cúi thấp của em, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến tôi không thể phàn nàn, không thể trách cứ, thậm chí không thể hỏi tại sao lại thế.

Em mím môi, ánh nắng rơi trên chóp mũi em, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh chú bướm đang vỗ cánh, sà chân đậu lên đó.

Xe bus dừng lại, chúng tôi chuẩn bị xuống xe.

Hứa Trình và Ngu Bắc ồn ào đi phía trước, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói với Ngu Nam: “Đi thôi, xuống xe.”

Để tránh chạm vào lại khiến em ấy khó chịu, tôi rời đi trước khi em ấy đứng dậy.

Nhưng lại bị em kéo lại.

Em ngồi đó, ngửa đầu nhìn tôi, vành tai đỏ như bị ai chơi xấu đánh phấn má hồng.

Bàn tay lạnh giá của em nắm lấy cổ tay tôi, rất mạnh, như muốn bóp nát xương tôi.

Sức lực đó khiến tôi thấy yên lòng, như thể em đang cố gắng quấn sợi dây quanh cổ tay tôi, còn em chính là cánh diều ở đầu sợi dây bên kia.

“Sao thế?”

Em ấy ngập ngừng không lên tiếng.

Bác tài xế giục chúng tôi xuống xe, tôi nhìn em ấy, đột nhiên tôi đưa ra một quyết định rất bốc đồng.

Tôi nắm tay em ấy.

Tôi trở tay nắm chặt tay Ngu Nam, thậm chí còn đùa ác đan tay mười ngón với em.

Em ấy hoàn toàn không kịp phản ứng, cứ thế bị tôi nắm tay dắt xuống xe.

Trong mấy chục giây đồng hồ ngắn ngủi đí, em đã nắm lại tay tôi.

Ngón tay em đan xen giữa ngón tay tôi, thân nhiệt của em hòa làm một với thân nhiệt của tôi.

Hơi lạnh nhanh chóng tan biến. Lúc xuống xe, khi tay hai chúng tôi tách ra, đầu ngón tay của em không còn lạnh nữa.

Tôi hỏi em: “Vừa nãy em muốn nói gì?”

Em giấu tay sau lưng, ánh mắt lấp lánh: “Anh, em không có ý đó.”

Tôi biết em đang nói về chuyện gì.

“Ý gì?”

Nhưng tôi muốn giả vờ chưa biết.

Em hơi cuống, nhíu mày lại. Đám Hứa Trình đang giục chúng tôi đi nhanh lên.

Tôi hỏi em: “Ngu Nam, em sao thế?”

Lúc em cất tiếng, bờ môi cũng run lên.

Em nói: “Anh, chúng mình đi thôi, không có gì cả. Em chỉ… Hồi hộp thôi, em chưa trượt tuyết bao giờ.”

Nói xong Ngu Nam xoay người chạy đi, chạy về phía em trai em.

Tôi đứng sau lưng nhìn theo bóng em, thấy em suýt thì vấp chân, bỗng nhiên tôi thấy sương mù che phủ mặt trời đã bị thổi tan.

 

Bình luận

5 5 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x